Vô Thượng Thần Đế

Chương 3636: Ra tay bất ngờ

Mục Vân ngưng thần nhìn, nhất thời kinh hãi thất sắc, chỉ thấy Trương Đại Lương đã xuất hiện bên cạnh Thiên Thương phù văn.
Thiên Thương phù văn mang theo lời nguyền lão hóa khủng bố, cỗ khí tức lão hóa này tràn ngập ra ngoài, tóc và râu của Trương Đại Lương cũng toàn bộ trở nên hoa râm, thân thể khuôn mặt toát ra từng nếp nhăn, ngay cả quần áo trên người, dưới cỗ nguyền rủa lão hóa này xâm nhập, cũng trở nên dơ bẩn ảm đạm, phủ đầy bụi bẩn.
- Trương Đại Lương muốn làm gì, hắn chẳng lẽ điên rồi?
Mục Vân chấn động, hiện tại Thiên Thương phù văn nguyền rủa còn chưa yếu bớt, tiếp xúc gần gũi với khí tức phù văn như vậy, quả thực là tự tìm đường chết.
- Hàn Sát linh thiết, thu cho ta.
Trương Đại Lương ngửa mặt lên trời gầm thét, bộ dáng của hắn trở nên già nua suy đồi, âm thanh cũng tràn ngập khí tức của lão già, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hắn rất nhanh sẽ già đi mà chết.
Nhưng ngoài ý muốn hết lần này tới lần khác xảy ra, lúc này, khí tức lão hóa trong thiên địa bỗng nhiên biến mất, mặt đất khôi phục sinh cơ, bầu trời khôi phục linh khí, màn đêm đen kịt hiện ra ánh trăng cùng tinh thần, tràn ngập ánh sáng trong trẻo.
Trương Đại Lương cư nhiên thu lại Thiên Thương phù văn, hắn giơ củi đao lên, thu phục Thiên Thương phù văn, phù văn in trên thân đao, cả thanh đao bắt đầu vặn vẹo biến hình, cuối cùng hóa thành một hoa văn cổ quái, trên thiết thai in một chữ ‘Thương’ thật lớn.
Trương Đại Lương dùng hai tay cầm thiết thai, bàn tay của hắn đã phủ đầy nếp nhăn, lão hóa không thành bộ dáng, sinh mệnh của hắn, cũng đến mức dầu hết đèn cạn, nhưng biểu tình của hắn lại tràn ngập thần sắc mừng như điên, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to:.
- Ha ha ha, ta rốt cục đoạt được phù văn, bộ lạc được cứu rồi.
Mục Vân từ xa nhìn thấy một màn này, vẻ mặt nhất thời hoảng sợ, không thể tưởng được Hàn Sát linh thiết kia lợi hại như vậy, cư nhiên có thể chịu được thiên thương phù văn trùng kích.
Trương Đại Lương thu phù văn, lập tức xoay người chạy trốn, thân hình hắn gầy còm, cước bộ chậm chạp, chạy trốn cũng không nhanh.
- Không tốt, mau đuổi theo.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, nếu Trương Đại Lương bỏ chạy, vậy thì xong rồi, hôm nay phù văn rơi vào tay đại vu bà, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hắn lập tức dẫn người đuổi theo, Bạch Cô Thành cũng nhìn thấy một màn này, vội vàng dẫn người đuổi theo.
- Đáng chết, tên hỗn đản này chẳng lẽ điên rồi, cư nhiên muốn mạnh mẽ thu phục phù văn.
Bạch Cô Thành cắn răng, không ngờ Trương Đại Lương điên cuồng như vậy, lại mạo hiểm đi thu phục Thiên Thương phù văn.
Phải biết rằng, Thiên Thương phù văn nguyền rủa còn chưa yếu bớt, mạnh mẽ thu phục như vậy, phải trả giá bằng sinh mệnh, khẳng định phải lão hóa mà chết.
Rất nhanh, Mục Vân cùng Bạch Cô Thành đuổi theo, một trước một sau, ngăn chặn Trương Đại Lương.
Mục Vân nhìn thấy bộ dáng của Trương Đại Lương, thiếu chút nữa cũng không nhận ra hắn, Trương Đại Lương hiện tại đã già nua không còn bộ dáng, trên mặt chất đầy nếp nhăn, ánh mắt đục ngầu không chịu nổi.
Mạnh mẽ thu phục Thiên Thương phù văn, Trương Đại Lương cũng trả giá rất lớn, hiện tại hắn đã hết dầu, cho dù không cần Mục Vân ra tay, hắn cũng phải chết già.
Bạch Cô Thành quát:
- Trương Đại Lương, ngươi điên rồi, ngươi cho dù thu được phù văn, mình cũng phải chết.
Trương Đại Lương nói:
- Một tiện mệnh như ta, ta chết cũng không sao cả, chỉ cần Vu Bà đại nhân có thể lấy được phù văn, nhiệm vụ của ta hoàn thành, chết mà không hối.
- Giao ra phù văn.
Bạch Cô Thành giận dữ, lập tức vung kiếm chém ra.
Thanh sài đao kia của Trương Đại Lương, dưới sự trùng kích của Thiên Thương phù văn, hiện tại đã hoàn toàn vặn vẹo, biến thành một cái thai sắt, giống như như là một tảng đá quái dị.
Nhìn một kiếm sắc bén của Bạch Cô Thành, Trương Đại Lương cũng không tránh né, trực tiếp giơ hàn sát linh thiết lên, trên thiết thai có một chữ ‘Chết’, bộc phát ra khí tức nguyền rủa khủng bố.
Trường kiếm Của Bạch Cô Thành chém qua, còn chưa đụng phải Trương Đại Lương, đã bị nguyền rủa lão hóa trùng kích, hào quang trên người kiếm lập tức ảm đạm xuống, cả thanh kiếm trong nháy mắt trở nên già nua, sinh ra rỉ sét.
- Ôi chao, kiếm của ta!
Sắc mặt Bạch Cô Thành đại biến, thu hồi trường kiếm, cả thanh kiếm đã mất đi hào quang, trở nên rỉ sét loang lổ, hắn nhẹ nhàng sờ một cái, thân kiếm ‘rắc rắc’ một tiếng, cư nhiên bẻ gãy.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Bạch Cô Thành xanh biếc, thanh Hoàng Thành kiếm này của hắn, chính là một trong thập đại danh kiếm, nhưng bị Thiên Thương phù văn tập kích, lại trực tiếp biến thành sắt vụn.
Mục Vân cũng trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng được Thiên Thương phù văn khủng bố như vậy, trong nháy mắt đã hủy diệt bội kiếm của Bạch Cô Thành, may mắn hắn không vội vã ra tay, nếu không mình cũng sẽ chịu tổn thất cực lớn.
- Trương Đại Lương, trả lại bảo kiếm của ta.
Bạch Cô Thành khóc không ra nước mắt, dưới cơn phẫn nộ, vung tay lên, một cỗ khí tức cuồng bạo bắn ra, hướng Trương Đại Lương giết tới.
- Ta quấn lấy bọn họ, các ngươi nhanh chóng mang phù văn trở về, giao cho Vu Bà đại nhân.
Trong ánh mắt Trương Đại Lương tràn đầy thần sắc kiên quyết, đột nhiên vung tay lên, ném Hàn Sát Linh Thiết ra ngoài, ném cho đệ tử thủ hạ.
Các đệ tử thủ hạ của hắn lấy được Hàn Sát linh thiết, lập tức xoay người chạy trốn. Khối Hàn Sát linh thiết này, in Thiên Thương phù văn, nguyền rủa lão hóa còn đang lan tràn, đệ tử phụ cận bị nguyền rủa tập kích, thân thể dung mạo dần dần già đi, cuối cùng dầu tắt đèn khô, té trên mặt đất, biến thành một cỗ khô thi thể gầy gò.
Đệ tử còn lại, vẫn dũng mãnh không sợ chết, tiền phó hậu kế, có người chết, lập tức đổi người cầm lấyh, trên mặt đất rất nhanh lưu lại hơn mười cỗ thi thể già nua, nhưng bọn họ nhiều người, luôn có thể mang Hàn Sát linh thiết và Thiên Thương phù văn về bộ lạc tai đen.
- Vì bộ lạc!
Trương Đại Lương ngửa mặt lên trời hô to, giống như phát cuồng, hung hăng hướng Mục Vân và Bạch Cô Thành giết tới.
Hiện tại Trương Đại Lương đã hết đèn cạn kiệt, tự nhiên không phải địch thủ của Mục Vân và Bạch Cô Thành, nhưng hắn liều mạng, cũng có thể ngăn cản bước chân của hai người, cho đệ tử bộ lạc tranh thủ cơ hội chạy trốn.
- Vì bộ lạc.
Các đệ tử của bộ lạc Hắc Nhĩ cũng đang hô to hò hét, giống như một đám người điên.
- Mau đuổi theo.
Mục Vân và Bạch Cô Thành đều biết tình hình nghiêm trọng, lập tức phát động nhân thủ đuổi theo, nhưng bọn họ bị Trương Đại Lương quấn lấy, trong lúc nhất thời cũng không cách nào thoát thân.
Miêu Vũ Tịnh cùng Miêu Vũ Đồng lập tức dẫn người đi đuổi giết, bộ lạc tai đen lưu lại hơn mười người đoạn hậu.
- Vì bộ lạc!
Mười mấy người này cũng hô to khẩu hiệu, dũng mãnh không sợ chết, trực tiếp xông tới.
Dưới sự yểm hộ của bọn họ, bộ lạc tai đen thành công mang Thiên Thương phù văn đi, ai cũng đuổi không kịp.
Mục Vân cùng Bạch Cô Thành thấy đại thế đã đi, sắc mặt đều trở nên phi thường khó coi.
- Đáng giận.
Bạch Cô Thành giận dữ, một chưởng đánh tới, đánh về phía đầu Trương Đại Lương.
Trương Đại Lương rốt cuộc chống đỡ không nổi, không có bất kỳ lực hoàn thủ nào, Bạch Cô Thành tát xuống một cái, đánh nát đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận