Vô Thượng Thần Đế

Chương 3308: Ai cũng đều quyết tâm

- Hám tộc trưởng đều nói, chúng ta làm sao có thể phản đối đây?
Dương Thần Phong hiện tại thản nhiên cười nói:
- Tên này. Chắc chắn phải chết.
Năm đạo thân ảnh, hiện tại ánh mắt đều tập trung Mục Vân.
- Thật đúng là phiền toái!
Thánh Độc Ngọc bất đắc dĩ nói:
- Đây chính là năm Tổ Thần đứng đầu Thần Mệnh Bảng.
- Hắc hắc, chuyện phiền toái đến đâu cũng đã gặp qua, mấy lão già này...
Tần Viễn Hàng nhéo nhéo cổ tay, cười nói:
- Giúp điện hạ đánh một trận là được rồi.
- Dù sao điện hạ hiện tại trở về, sớm muộn gì cũng giết bọn họ, còn không phải dễ dàng sao?
Vừa nghe lời này, Vân Trung Vụ cũng từ từ đứng ra.
Vân Dực Bách Vệ đứng ở bốn phía, hiện tại nhất nhất sát khí dâng trào, khí tức đề cao.
- Phải không? Nơi này vẫn rất náo nhiệt nhỉ.
Đúng lúc này, cự ưng màu đen xuất hiện trên bầu trời, một thân ảnh oanh nhiên đến, thẳng tắp đáp xuống.
Thân hình hùng vĩ, một con mắt trống trải khủng bố, một ánh mắt khác, lại mang theo khí tức khiến người ta kiêng kỵ.
- Mục Huyền Cơ!
Nhìn thấy người tới, sắc mặt mấy vị tộc trưởng đều mất tự nhiên.
Mục tộc tứ gia Mục Huyền Cơ, vị trí thứ mười một Thần Mệnh bảng, chỉ đứng sau mười đại cổ tộc trưởng.
Tên này, đến rất nhanh.
- Ôi, lão Trư Đầu, Dương Loan Tôn, hai người các ngươi cũng tới rồi?
Mục Huyền Cơ nhìn Dương Thần Phong và Chu Khiếu Thiên, cười ha ha nói:
- Thế nào? Tộc trưởng Huyết tộc không tới, hai người các ngươi liền mạo hiểm? Lần này, cũng không giống phong cách làm việc của hai đại cổ tộc các ngươi.
Vừa nghe lời này, sắc mặt hai vị tộc trưởng tái mét.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Mục Huyền Cơ xếp hạng mười hai Thần Mệnh Bảng, chỉ yếu hơn bọn họ một bậc mà thôi.
- Tứ đệ.
Một tiếng nói có chút trầm mặc vang lên, trên cự ưng kia, một đạo thân ảnh lần nữa hạ xuống, đứng ở bên cạnh Mục Huyền Cơ.
- Không được làm càn.
Người đến, một thân thanh sam, mặt chữ quốc, thoạt nhìn làm cho người ta có một loại cương nghị, một thân chính khí.
Hơn nữa, người này đứng ở bên cạnh Mục Huyền Cơ, tuy rằng sát khí không có mãnh liệt như vậy, nhưng khí tức khủng bố kia, cũng có chút áp lực.
- Mục Thanh Diệp.
Trong đám người, từng tiếng kinh hô vang lên.
Mục Thanh Diệp, vị trí thứ mười bốn trong Thần Mệnh Bảng, cũng là một trong những lãnh đạo của Mục tộc.
Nhưng tên này, lời đồn chưa bao giờ rời khỏi Mục tộc, cũng chưa bao giờ lộ diện trước đám người, lần này, cư nhiên xuất động.
- Mục Thanh Diệp, không nghĩ tới ngươi cũng đi ra!
Sắc mặt Dương Thần Phong hiện tại càng không tốt.
Lần này, xem ra Mục tộc, thật sự hạ quyết tâm, liều lĩnh bảo vệ Mục Vân.
- Không có biện pháp!
Mục Thanh Diệp nhìn Dương Thần Phong, chắp tay cười nói:
- Dương tộc trưởng an lành, ngươi cũng biết, đại ca ta rất quan tâm đứa con trai này, hơn nữa, cũng chỉ có một đứa con trai như vậy, ta làm tam thúc, không tới cũng không được.
- Vân nhi.
Mục Thanh Diệp nhất thời xoay người, nhìn về phía Mục Vân.
- Tam thúc.
Trong nháy mắt nhìn thấy Mục Huyền Cơ và Mục Thanh Diệp, đáy lòng Mục Vân run rẩy.
Phấn khích! Căng thẳng.
Đều không phải.
Đây là một cỗ cảm giác thân tình đến từ trong huyết mạch.
Đúng vậy, tình thân!
Hắn có thể cảm giác được, hai người xuất hiện trước mắt, thân thiết của hắn, phát ra tình yêu thương từ đáy lòng.
- Vương Động kia của Vương tộc, chính là nhi tử của tộc lão Vương Thượng Phong của Vương tộc, giết không tốt, ngươi thả người ra!
Mục Thanh Diệp hiện tại thản nhiên cười nói.
- Thúc phụ nói như thế nào, thì cứ như thế ấy.
Mục Vân gật gật đầu.
Mấy người Vân Dực hiện tại áp giải Vương Động lên.
- Cút!
Tần Viễn Hàng hừ một tiếng, một cước đá ra.
Mục Thanh Diệp và Mục Huyền Cơ nói, bọn họ có thể không nghe, nhưng Mục Vân nói cái gì, chính là cái đó, thả chính là thả.
Vương Động hiện tại oán hận nhìn thoáng qua Vân Dực, vội vàng rời đi.
- Hắc hắc, sốt ruột làm cái gì vậy?
Phanh...
Đột nhiên, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một cước đá xuống. Tiếng rầm vang lên, thân thể Vương Động bị một cước đá thành một mảnh máu thịt mơ hồ...
Một màn này, nhất thời khiến cho sắc mặt mọi người ngẩn ra.
Sắc mặt Vương Tử Hào hiện tại càng tái mét.
- À. Xin lỗi, ta xin lỗi... Vốn là muốn thả người, nhưng ta không cẩn thận... Giẫm đạp đến chết.
Thanh niên xuất hiện kia, hiện tại gãi gãi đầu, cười ha ha một tiếng.
- Mục Lạc.
Nhìn thấy thanh niên kia, trong mắt Vương Tử Hào, hiện lên một tia lạnh lùng.
- Vương Tử Hào, tốt xấu gì ngươi là Thái Tử điện hạ Vương tộc, không cần bụng dạ nhỏ như vậy chứ? Ta cũng không thấy được mà.
- Mục Lạc, đây là ngươi không đúng.
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó, một bóng dáng xinh đẹp, phi thân xuống.
Chính là Mục Tử Yên.
- Tốt xấu gì cũng giẫm chết người, như thế nào cũng phải xin lỗi.
- Tiểu muội, ngươi nói như vậy, là không đúng!
Mục Lạc chắp hai tay, nói:
- Vương Động này cũng thật sự là, hết lần này tới lần khác đi dưới chân ta, ta có thể làm sao bây giờ?
- Nói ra, hình như đúng là chuyện như vậy.
- Cha.
- Cha.
Mục Viễn Thanh và Mục Viễn Phong hai người, vội vàng đi tới.
Thùng thùng...
Trong nháy mắt, Mục Lạc gõ mỗi tên một cái, mắng:
- Tiểu tử thúi, còn dám xuất hiện trước mặt ta!
- Sau khi trở về, tự mình đến Ma Quật lĩnh tu hành.
- A, cha...
Sắc mặt Mục Viễn Thanh đau khổ.
Mục Viễn Phong lại vội vàng giữ chặt Mục Vân.
- Vân thúc, đáng thương cho hai huynh đệ chúng ta đi, ta chính là cháu ruột của ngươi.
Nghe được lời này, Mục Vân chỉ có thể liếc mắt nhìn Mục Lạc một cái.
- Lục ca...
- Tiểu tử thúi, còn dám cầu tình.
Mục Lạc nhìn Mục Vân một chút, cười ha ha nói:
- Coi như các ngươi may mắn, nếu không phải Tiểu Bát đã trở lại, lão tử nhất định phải lột da các ngươi.
Tiểu Bát...
Nghe được xưng hô này, Mục Vân sờ sờ mũi.
Phụ thân có ba huynh đệ, Mục Thanh Vũ là lão đại.
Nhị thúc Mục Thanh Lang, tam thúc Mục Thanh Diệp, Tứ thúc Mục Huyền Cơ.
Mà phụ thân mặc dù là lão đại, nhưng mình lại là xếp hạng nhỏ nhất.
Bên dưới nhị thúc Mục Thanh Lang, ba đứa con trai, theo thứ tự là Mục Thiên Thiên, Mục Thiên Vũ, Mục Thiên Trạch, bất quá lần này, Mục Vân ngược lại không nhìn thấy, hẳn là không tới.
Bên dưới của tam thúc là hai đứa con trai, Mục Triều và Mục Hàn.
Bên dưới tứ thúc, một trai một gái, Mục Lạc và Mục Tử Yên.
Vừa rồi, bảy hài tử của nhị thúc, tam thúc, tứ thúc, đều lớn tuổi hơn hắn.
Mục Vân, ngược lại là người nhỏ nhất trong tám huynh đệ tỷ muội.
Cả ngày bị các huynh trưởng tỷ tỷ gọi là Tiểu Bát, Tiểu Bát.
Bao nhiêu năm không nghe thấy ai gọi mình như vậy.
- Tiểu Bát, thoạt nhìn cũng không tệ lắm!
Mục Tử Yên hiện tại đi tới, vỗ vỗ bả vai Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận