Vô Thượng Thần Đế

Chương 608: Xuất thủ cướp đoạt (2)

- Ta bảo ngươi buông ra, ngươi nghe không được sao?
Chỉ là giờ phút này, giọng nói lạnh lùng lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Hàn Thiên Vũ, ngươi làm sao ở chỗ này?
Nhìn một bóng người khác, đám người càng thất kinh.
Hàn Thiên Vũ, thiên tài đệ tử Cửu Hàn thiên cung, Vũ Tiên cảnh tam trọng cảnh giới, thiên tài tu luyện ra lưu ly kim thân.
Mà quan trọng nhất là, hắn là con trai của Cung chủ Cửu Hàn thiên cung.
Có thể nói từ nhỏ ngậm lấy chìa khóa vàng lớn lên, thiên phú càng rất cao.
- Ta vì cái gì ở đây, không cần giải thích cho các ngươi, giao Bổ Thiên Thạch cùng cổ thụ thụ tâm cho ta, nếu không, ngươi chết.
Trực tiếp coi nhẹ những người khác, Hàn Thiên Vũ nhìn Vân Mộc, nhịn không được quát.
- Khẩu khí thật lớn!
Mục Vân không phải không phát hiện Hàn Thiên Vũ cường đại, giờ phút này khóe miệng của hắn đã tràn ra một tia máu tươi.
Vừa rồi hắn một mực bí mật quan sát, bắt trúng thời cơ, có thể một kích xuất kỳ bất ý miểu sát Thạch Phi Du, thế nhưng không nghĩ tới, lại có người có cùng ý tưởng với hắn.
Chỉ là người này, quả thực vô cùng cường đại.
- Vân Mộc? Ta còn chưa từng nghe qua tên của ngươi, bọn hắn nhìn thấy ta đều e ngại, mà ngươi lại sắc mặt thản nhiên.
Hàn Thiên Vũ bước ra một bước, lạnh lùng nói:
- Ta là Thiếu cung chủ Cửu Hàn thiên cung, hiện tại, ngươi nên hiểu rõ, ngươi cướp đoạt vật liệu vốn nên thuộc về ai rồi chứ?
Cửu Hàn thiên cung!
Nghe được bốn chữ này, trong mắt Mục Vân đột nhiên xuất hiện một vòng sát cơ.
- Thiếu cung chủ, kiêu ngạo thật lớn, ta hỏi ngươi, Cửu Hàn thiên cung đến Thiên Vận đại lục bắt đi một nữ tử, hiện tại ở đâu?
- Ngươi biết Tần sư muội?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Hàn Thiên Vũ bật thốt.
- Quả nhiên bị người Cửu Hàn thiên cung các ngươi mang đi!
Hàn ý trên mặt Mục Vân càng sâu.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, chỉ là tất cả mọi người các ngươi cộng lại, đều không phải đối thủ của ta, lại càng không cần phải nói ngươi chỉ là Tam Chuyển chi cảnh.
Hàn Thiên Vũ lạnh lùng nói:
- Giao ra, ta tha cho ngươi khỏi chết, không giao, tất cả mọi người các ngươi, đều phải chết!
Nghe được Hàn Thiên Vũ nói lời này, mọi người tại đây đều sững sờ.
Hàn Thiên Vũ, hắn đúng là có thực lực này.
Giờ phút này tất cả mọi người không nghĩ Hàn Thiên Vũ là như thế nào tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn, mà tự hỏi ứng phó người này như thế nào.
Dù sao Bổ Thiên Thạch cùng thụ tâm cũng không trên người bọn hắn, mà lại bọn hắn phí hết sức lực mới có cơ hội tìm được thụ tâm cổ thụ, khống chế Vạn Hóa Chi Thụ, nhưng bây giờ thế mà bị Vân Mộc nhanh chân đến trước, trong nội tâm đương nhiên kìm nén một hơi.
- Chết? Khẩu khí thật lớn, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn, ai là người chết.
Mục Vân lạnh lùng vừa dứt lời, Phá Hư Kiếm trong tay, mà Bổ thiên thạch cùng thụ tâm cổ thụ bị hắn thu hồi, khí thế kiếm tâm cường đại, trong lúc nhất thời bay lên.
- Ồ? Kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm? Xem ra ngươi là đệ tử Thiên Kiếm sơn.
Hàn Thiên Vũ cười nói:
- Kiếm tâm đích thật cường đại, đáng tiếc, ngươi vẻn vẹn chỉ là tam chuyển hợp nhất cảnh giới.
Hàn Thiên Vũ nói, đầu ngón tay bao phủ hàn khí, toàn bộ đỉnh núi, nhiệt độ bỗng nhiên giảm bớt.
- Vậy thử một lần!
Vừa dứt lời, Mục Vân bước ra một bước, kiếm tâm cường đại mang theo một kiếm tính hủy diệt đánh tới phía Hàn Thiên Vũ.
Nhưng mà trong khoảnh khắc, một màn hí kịch xuất hiện.
Bóng người Mục Vân lúc đầu phóng tới Hàn Thiên Vũ, sau khi một khắc thế mà đột nhiên thay đổi, đánh tới phía sau lưng.
Mục tiêu hắn phóng tới chính là Tước Thải Y!
Giờ này khắc này, ai cũng nghĩ không ra, Mục Vân lúc đầu khí thế hùng hổ muốn lao thẳng tới Hàn Thiên Vũ lại đột nhiên một hồi mã thương, đánh tới bọn hắn.
Trong khoảnh khắc, tốc độ Mục Vân có thể nói nhanh đến cực hạn.
Tước Thải Y trong lúc hoảng loạn phản ứng, trực tiếp tế ra thất thải thánh y, thế nhưng Kim Đan lúc này căn bản không có thời gian tế ra, để ngăn cản Mục Vân công kích.
Đinh...
Một kiếm đâm vào phía trên thánh y Tước Thải Y, trường kiếm kia nháy mắt bị ngăn cản cản.
Nhưng còn chưa đợi Tước Thải Y buông lỏng một hơi, răng rắc một tiếng vang lên, thánh y trên người Tước Thải Y, nháy mắt bị phá.
Phù một tiếng vang lên, Tước Thải Y trừng lớn hai mắt, thế nhưng trong cổ lại xuất hiện một tơ máu, Thánh khí Lôi Xà Kiếm trong tay nàng thậm chí không kịp làm ra chống cự.
- Muốn giết ta? Thì phải làm tốt chết chuẩn bị trước.
Mục Vân đưa tay lấy đi Lôi Xà Kiếm trong tay Tước Thải Y, sau đó tốc độ không giảm, vọt thẳng ra, rời khỏi đỉnh núi.
- Chạy trốn được sao?
Hết thảy phát sinh vẻn vẹn trong chốc lát, Hàn Thiên Vũ cảm giác mình bị trêu đùa, triệt để nổi giận.
Chỉ là hai tay Mục Vân cầm Phá Hư Kiếm cùng Lôi Xà Kiếm, đột nhiên lại xoay người một cái, Phá Hư Kiếm bị hắn nắm trong tay, trực tiếp phun ra một ngụm tinh huyết, Phá Hư Kiếm trong khoảnh khắc hừng hực huyết mang, mang theo tịch diệt kiếm tâm trùng thiên, thẳng hướng Hàn Thiên Vũ.
Trong chốc lát, tất cả mọi người cảm giác được cảnh tượng trước mắt triệt để biến thành hắc ám, hết thảy cảm giác biến mất.
Chỉ là Hàn Thiên Vũ dù sao cũng là cường giả Vũ Tiên cảnh tam trọng, lưu ly kim thân, một kiếm kia cũng không thể ngăn cản ánh mắt hắn.
Thế nhưng Phá Hư Kiếm khí tức bán Thánh lại trực tiếp rời khỏi bàn tay Mục Vân, đánh tới hắn, người hắn không thể không dừng, bàn tay mở ra, một đạo băng thuẫn xuất hiện trước người, đón đỡ một kiếm kia.
Oanh...
Trong chốc lát, toàn bộ đỉnh núi truyền đến từng âm thanh nổ vang.
Từng tiếng ầm ầm truyền vào trong tai mỗi người, không khí tịch diệt dần dần tiêu tán, thế nhưng giờ phút này toàn bộ đỉnh núi lại thấp đi một đầu.
Trên đỉnh núi, bóng dáng Mục Vân biến mất không thấy gì nữa, chỉ có lưu lại Phá Hư Kiếm hóa thành toái phiến.
Thi thể Tước Thải Y lạnh như băng nằm trên mặt đất.
Tinh Bắc, Phần Phiêu Tuyết bọn người chỉ cảm thấy phía sau lưng phát lạnh.
Vừa rồi Mục Vân đang lúc trở tay như thiểm điện công kích, nếu như không phải đánh tới Tước Thải Y, mà là bọn hắn, vậy bây giờ nằm trên mặt đất biến thành thi thể chính là bọn hắn.
- Vân Mộc, Thiên Kiếm sơn đệ tử, ngươi chết chắc!-
Hàn Thiên Vũ nhìn phương xa, tuyệt không lập tức đuổi theo ra, ngược lại lặng lẽ liếc nhìn đám người, vung tay lên, bá một tiếng, biến mất không thấy gì nữa.
Hai bóng người đến như gió, đi như điện, biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại mấy chục bóng người mờ mịt đứng tại chỗ trên đỉnh núi.
- Cừu sư huynh, chúng ta bây giờ nên làm cái gì?
Đám đệ tử Thiên Kiếm sơn nhìn Cừu Xích Viêm nói.
- Làm sao bây giờ?
Cừu Xích Viêm trầm ngâm một tiếng nói:
- Cứu Vân sư đệ, hắn dù sao cũng là đệ tử Thiên Kiếm sơn ta, không thể thấy chết không cứu, trước tìm tới Chu sư đệ, kết hợp lực lượng mọi người, chúng ta chưa hẳn không thể đánh một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận