Vô Thượng Thần Đế

Chương 967: Nuốt quả (1)

Sợ hãi, trong lòng của hắn thế mà xuất hiện sợ hãi.
Làm sao có thể!
Đối mặt một Mục Vân chỉ là Vũ Tiên cảnh nhị trọng, hắn thế mà lại xuất hiện tâm tình sợ hãi.
Thế nhưng một thoáng giây lát sau, hắn chỉ cảm thấy giống như có một con côn trùng chui vào trong đầu của mình.
Côn trùng kia quấn lấy trong đầu của hắn, để hắn căn bản không có cách bình tĩnh trở lại.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng côn trùng khuấy động tuỷ não trong đầu của mình.
Thậm chí dần dần, tim hắn đều vỡ vụn theo.
Oa oa...
Phun từng ngụm từng ngụm máu tươi, sắc mặt lão tứ tái nhợt như tờ giấy, cả người như cỏ khô, cấp tốc khô quắt.
- Lão tứ!
Nhìn thấy bộ dáng tứ đệ của mình như vậy, lão đại lúc đầu tự tin không thôi giờ phút này ngồi không yên.
- Giết!
Ngay giờ phút này, bốn người Tần Hiên cũng xông ra.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bên trong đất trũng, mấy người bắt đầu giao thủ.
Thế nhưng thân thể lão tứ lại lúc này run rẩy, mà sau khi thân thể nhanh chóng khô quắt, miệng bắt đầu phun máu tươi, oa oa điên cuồng phun.
Ba người còn dư thấy cảnh này, kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, trợn mắt hốc mồm.
- Lão tứ!
Hai mắt ngũ quỷ lão đại đỏ bừng, lão tứ có thể nói là tu vi thấp nhất trong năm người, nhưng cũng là tốc độ nhanh nhất trong năm người, cho nên bọn hắn năm người hành động, đều do lão tứ trông chừng.
Thế nhưng lần này, rõ ràng lão tứ cách xa nhất, Mục Vân như thế nào công kích đến?
Đánh chết hắn cũng không tin, trong tay Mục Vân nắm giữ Lạc Tuyết Thần Châm có thể xưng Tiên khí thần binh, xuất quỷ nhập thần, mà lại kết hợp cùng thân thể Mục Vân, trở thành một bộ phận thân thể Mục Vân.
Thấy cảnh này, lão đại trừng to mắt, nhìn Mục Vân, sát cơ dạt dào.
- Vĩnh viễn không nên xem thường đối thủ của ngươi!
Giờ phút này, Mục Vân đứng bên cạnh lão tứ, sâm nhiên cười một tiếng, bàn tay vung lên, Lạc Tuyết Thần Châm không lộ ra dấu vết trở lại bên trong thân thể Mục Vân.
Lúc trước, phía trên Hỏa Thánh đàn tranh tài cùng Hỏa Thông Thiên, hắn sử dụng Lạc Tuyết Thần Châm, lúc ấy ngay cả Hỏa Lân vị, cường giả Sinh Tử cảnh đều không nhìn ra, ngũ quỷ lại chỗ nào có thể nhìn ra được.
- Giết bọn hắn!
Mục Vân tâm tư trầm định, một câu rơi xuống, thân ảnh xông ra.
Năm người đánh ba người, bất kỳ nhìn thế nào, khả năng Tần Hiên năm người thắng được rất lớn.
- Ôi, nguyên lai bên trong đánh nhau rất náo nhiệt.
Chỉ là ngay giờ phút này, một tiếng trêu tức vang lên, bọn người Mục Vân đột nhiên ngừng lại.
Rầm rầm bảy đạo thân ảnh từ cửa hang đi đến, nhìn thấy tám người quyết đấu, một người cầm đầu, hai tay vây quanh trước ngực, mừng rỡ xem náo nhiệt.
- Ngũ Hành Vân!
- Nham Bất Dịch!
Nhìn thấy cầm đầu hai người, bọn người Tần Hiên cùng Thủy Thiên Nhất sắc mặt biến hóa.
- Ngũ Hành Vân, là đệ tử dòng chính Ngũ Hành thiên phủ, người mang ngũ hành thể chất, thực lực bất phàm!
Nhìn thấy Mục Vân không biết được hai người, Hỏa Vũ Phượng giới thiệu:
- Nham Bất Dịch kia vốn là đệ tử Tiên Nham các, về sau lại thức tỉnh kim hành lực lượng, bái nhập đến Ngũ Hành thiên phủ, là một tên bạch nhãn lang.
- Hỏa Vũ Phượng, nói xấu người khác sẽ trả giá đắt.
Hỏa Vũ Phượng vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh lại đột nhiên vang lên:
- Nham Bất Dịch ta sao là bạch nhãn lang, chỉ là bái nhập đến bên trong Ngũ Hành thiên phủ, Ngũ Hành thiên phủ giúp ta, lúc trước Tiên Nham các thế nhưng tính hại ta.
- Hừ!
Hỏa Vũ Phượng nói những lời này không có hồn lực truyền âm, đương nhiên không e ngại Nham Bất Dịch nghe được.
- Nham Bất Dịch, rất nhiều đệ tử bái nhập vào Ngũ Hành thiên phủ, thế nhưng chỉ có Nham Bất Dịch ngươi là rầm rĩ vang dội nhất.
Nghe đến lời này, sắc mặt Nham Bất Dịch cũng trở nên âm trầm.
- Tốt, rất tốt, Hỏa Vũ Phượng, ngươi đừng tưởng rằng phụ thân ngươi là Sơn chủ Hỏa Hành sơn ta sẽ không dám làm ngươi thế nào.
- Vậy ngươi có thể thử một chút, làm ta như thế nào?
Hỏa Vũ Phượng vốn tính tình nóng nảy, giờ phút này muốn bạo tạc.
Mục Vân nhìn Ngũ Hành Vân cùng Nham Bất Dịch hai người, lại hơi nhíu nhíu mày.
Hai người này, đều không phải dễ trêu.
Ngũ Hành Vân, tựa hồ là cảnh giới Vũ Tiên cảnh lục trọng, Nham Bất Dịch, cũng là Vũ Tiên cảnh lục trọng, bất quá Ngũ Hành Vân bản thân thức tỉnh Ngũ Hành thiên phú, nhìn vị trí hai người đứng, địa vị Ngũ Hành Vân cao hơn Nham Bất Dịch rất nhiều.
Lão tứ bên trong ngũ quỷ bị giải quyết, hiện tại lão ngũ cũng không có trong mấy người, chỉ sợ đoán chừng vừa ra mặt đã bị giết.
Ngũ quỷ lão đại vừa đối chiêu với Hải Ngọc Cương Ngạc, thân thể chỉ sợ cũng xuất hiện thương thế không nhỏ, chí ít cánh tay bị thương.
- Ngũ quỷ lão đại, ta không có lừa ngươi! Hiện tại, nên tin tưởng lời ta nói chưa.
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Các ngươi cho rằng mình là hoàng tước tại hậu, lại không biết, chân chính hoàng tước đã sớm ở sau lưng các ngươi chờ các ngươi.
- Ngươi ngậm miệng!
Nghe thấy lời Mục Vân, ngũ quỷ lão đại đương nhiên tức giận không thôi.
Thứ nhất không nghĩ tới, thế mà ở chỗ này bị Ngũ Hành Vân cùng Nham Bất Dịch xem như bọ ngựa, bọn hắn thành hoàng tước sau cùng.
Thứ hai, tứ đệ của mình chết thảm trong tay Mục Vân, vừa rồi tiểu tử kia xem ra cũng cố ý khiến cho kia Hải Ngọc Cương Ngạc lao ra, công kích đến mấy người.
Hỗn đản Mục Vân này đã sớm biết bọn hắn tiến vào nơi đây.
Nguyên lai, trong lúc bọn hắn đi sau lưng lại bị người ta xem như con mồi.
- Đáng ghét!
Ngũ quỷ lão đại biến sắc, nhịn không được quát.
- Ta ngũ đệ đâu?
Nhìn Ngũ Hành Vân cùng Nham Bất Dịch, ngũ quỷ lão đại chất vấn.
- Ngũ đệ?
Nham Bất Dịch ha ha cười nói:
- Nha... Nguyên lai hắc y nhân đó là ngũ đệ ngươi, thật có lỗi, giết!
Thật có lỗi, giết!
Bốn chữ vô cùng đơn giản, Nham Bất Dịch thậm chí giải thích đều chẳng muốn giải thích.
- Ngươi muốn chết!
- Trả lại mạng cho ngũ đệ ta.
Lập tức, lão nhị cùng lão tam hai người còn lại biến sắc, nhịn không được quát.
- Im miệng!
Sắc mặt ngũ quỷ lão đại tái nhợt, quát lớn:
- Tất cả đều dừng tay cho ta!
- Đại ca, ngũ đệ bị bọn hắn giết!
- Đúng vậy, đại ca.
Nhìn ngũ quỷ lão đại, lão nhị cùng lão tam hai người bi thống.
- Ta nói dừng tay!
Ngũ quỷ lão đại quát lớn:
- Các ngươi còn có nghe ta hay không.
Nghe đến lời này, lão nhị cùng lão tam đành phải thành thành thật thật an tĩnh.
- Thức thời mới là tuấn kiệt!
Nham Bất Dịch nhìn hắc quỷ lão đại, cười hắc hắc nói:
- Ta biết mục đích chuyến đi này của các ngươi là chém giết Mục Vân, lão ngũ không ra tay với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đả thương hắn, còn chưa có chết, bất quá, các ngươi muốn cứu hắn, trước hết giết Mục Vân rồi nói sau.
- Ừm?
Nghe được tin lão ngũ không chết, sắc mặt ngũ quỷ lão đại đầy vui mừng.
- Mục đích các ngươi là Mục Vân, rất khéo, mục đích của chúng ta cũng là Mục Vân, chỉ là, chúng ta cần chính là thiên hỏa trên người Mục Vân, các ngươi muốn là mệnh của hắn, đúng không?
Nham Bất Dịch không có vấn đề nói:
- Mặc dù có các ngươi và không có các ngươi là một chuyện, bất quá các ngươi nếu cần mệnh Mục Vân, tóm lại phải bỏ ra một phần lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận