Vô Thượng Thần Đế

Chương 2649: Không muốn ngươi gọi ta là sư tôn

- Tại sao ta không dám đi ra? Vân Minh là nhà của ta, vì sao, không dám xuất hiện đây?
Mục Vân chắp hai tay, cười nhạt nói:
- Ngược lại các ngươi, ở trước cửa nhà ta lớn tiếng la hét, hô đánh kêu giết, giống như chó dại, không muốn rời đi, là có ý gì?
Nghe được lời này, Triệu Hàng Nhất và Chu Hạo đều tức giận.
Mục Vân hiện tại, phi thân xuống, rơi xuống bên cạnh Mạnh Tử Mặc đã sớm ngốc trệ.
Hiện tại, Mạnh Tử Mặc một thân váy dài, làm nổi bật dáng người xinh đẹp, trước ngực đỏ như máu, nhìn rất thê mỹ.
Dung nhan tuyệt mỹ, phối hợp với một thân trang phục, làm cho người ta có một loại cảm giác nữ thần cao cao tại thượng, thần thánh, trang nghiêm, không lãnh ngạo như Tần Mộng Dao, cũng hiện ra cô lãnh.
Bàn tay Mục Vân, nhẹ nhàng tiếp nhận viên đan dược màu xanh kia, ngửi ngửi, cười nói:
- Mặc dù không biết tên gì, nhưng dược hiệu tựa hồ mang theo tiêu hao khí tức sinh mệnh, đổi lấy thực lực cường đại, giống như Đại Tác Mệnh Thuật, ăn vào, một bộ giai nhân mỹ đồ này, thế gian rốt cuộc cũng không tìm được người thứ hai.
Nói xong, Mục Vân nhẹ nhàng nghiền một khỏa tiên đan Đế cấp kia thành mảnh vụn, theo gió mà bay đi...
- Sư tôn, đồ nhi đã trở lại.
Mục Vân cười nhạt, tới gần Mạnh Tử Mặc.
Giờ khắc này, Mạnh Tử Mặc đứng trong vạn người, xung quanh hết thảy hỗn loạn, giống như triệt để tiêu tán.
Trước mắt, chỉ có người này.
Dung mạo thay đổi, tiếng nói cũng thay đổi, ngay cả hồn thức cũng thay đổi.
Thế nhưng, một loại cảm giác quen thuộc từ nơi sâu xa, thủy chung vẫn quanh quẩn trong lòng nàng.
Ba...
Chỉ là, đột nhiên, Mạnh Tử Mặc đột nhiên giơ tay phải lên, tát một cái, tát lên mặt Mục Vân.
Dấu tay đỏ tươi, ẩn ẩn chảy máu.
Một chưởng này, mang theo khí tứ của Tiên Đế, uy lực, không thể nói không mạnh.
Xung quanh, Gia Cát Văn, Diệp Tĩnh Vân, Lục Thanh Phong, Tiêu Duẫn Nhi, Vương Tâm Nhã nhìn thấy một màn này, đều trợn mắt há hốc mồm.
Ai cũng không nghĩ tới, Mạnh Tử Mặc lại nhìn thấy Mục Vân, lại là trực tiếp tát một cái.
Mục Vân hiện tại hơi sửng sốt, thân thể run rẩy, nhìn Mạnh Tử Mặc, trên mặt tươi cười xuất hiện.
- Tử Mặc, ta đã trở lại.
Một tiếng khẽ hô, tựa hồ triệt để đánh nát phòng tuyến cuối cùng trong lòng Mạnh Tử Mặc.
Nàng nhào vào trong ngực Mục Vân, bật khóc.
Vừa khóc, không cách nào ức chế, cả người nàng run rẩy, cất tiếng khóc lớn, trong thiên địa này, giống như chỉ có tiếng khóc.
Cảm nhận được quần áo trên ngực chậm rãi bị nhuộm ướt, nụ cười trên mặt Mục Vân dần dần tiêu tán, thay vào đó là một tia sát khí lạnh lẽo, khí tức lạnh như băng, mang theo một trận gió lạnh, một cỗ khí tức cuồng liệt, tả ra.
Hắn ta, tức giận.
- Không sao đâu.
Hai tay nhẹ nhàng vỗ vai Mạnh Tử Mặc, Mục Vân cười khổ nói:
- Mặc dù là thay đổi bộ dáng, bất quá, ta vẫn là ta, vẫn là đồ nhi của sư tôn, chờ sư tôn gọi ta một tiếng Vân nhi, ta đã chờ thật lâu.
Mạnh Tử Mặc hiện tại căn bản không cách nào ức chế tiếng khóc của mình.
Vùi đầu vào trong ngực Mục Vân, thân thể run rẩy, không ngừng lắc đầu, một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Mục Vân, vuốt ve đến chỗ mình vừa tát một cái.
- Có đau không?
- Không đau!
Mục Vân cười nói:
- So với sư tôn đau, đau đớn này căn bản không tính là cái gì.
- Ta... Không muốn ngươi gọi ta là sư tôn...
Mạnh Tử Mặc chậm rãi nói:
- Ta đã không dạy được ngươi cái gì, ngươi hiện tại không phải cũng là Đế đan sư sao?
- Ừm, được!
Mục Vân ôn nhu nói.
- Tử Mặc...
- Ừm.
Mạnh Tử Mặc gật gật đầu, lần thứ hai tựa vào trong ngực Mục Vân, không muốn nói thêm một câu.
Bao nhiêu năm qua, nàng mỗi giờ mỗi khắc đều suy nghĩ đến một màn này.
Nàng có quá nhiều lời, muốn nói với Mục Vân, nhưng đến khi gặp mặt, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hiện tại, chỉ có lúc này, ôm chặt Mục Vân, mới là chân thật nhất.
Nàng không muốn mở miệng, nàng chỉ muốn ôm Mục Vân.
Hiện tại, hai người Chu Hạo cùng Triệu Hàng Nhất, sát khí tràn đầy trong mắt.
Thấy Mục Vân xuất hiện, hai người bọn họ, trong lòng mang theo sát khí.
- Ngươi xuất hiện thật đúng không phải lúc, vừa hay, làm một đôi uyên ương khổ mệnh, dưới cửu tuyền, hợp táng một chỗ, cũng rất tốt.
Triệu Hàng Nhất vừa mở miệng quát.
- Suỵt...
Mục Vân hiện tại vươn một ngón tay, la to.
- Đừng nói chuyện, sư tôn ta, à không đúng, Tử Mặc hiện tại rất mệt mỏi, nàng không muốn bị quấy rầy, ta, cũng không muốn nàng bị quấy rầy.
- Cuồng vọng.
Triệu Hàng trầm giọng quát:
- Mục Vân, hôm nay, chính là tử kỳ của ngươi.
Triệu Hàng Nhất dứt lời, tiến lên.
Khanh...
Chỉ là, thân ảnh hắn vừa bước ra, lại nhất thời bị một đạo thân ảnh ngăn cản.
Một đạo thân ảnh màu lam băng, mở ra hai cánh, đứng trước người Mục Vân cùng Mạnh Tử Mặc, nhìn Triệu Hàng Nhất.
- Dao nhi, vất vả cho nàng.
- Ừm.
Tần Mộng Dao cầm Hàn Băng Vẫn Kiếm trong tay, khí tức bức người.
Giờ khắc này, mọi người mới phát hiện, Tần Mộng Dao, thượng vị Tiên Đế.
Triệu Hàng Nhất hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại, Tần Mộng Dao ở phía trước, hắn muốn giết Mục Vân, phải qua cửa ải Tần Mộng Dao này.
- Chu Hạo, còn sửng sốt làm gì?
- Ta biết.
Chu Hạo nhất thời lao về phía Mục Vân.
- Minh Nguyệt Tâm, nàng quên lời đáp ứng phụ thân ta sao?
Mục Vân hiện tại thản nhiên nói:
- Bảo vệ tốt ta, bảo vệ tốt nam nhân của nàng mới đúng, hiện tại, còn ở nơi đó ẩn giấu cái gì?
Ánh mắt Mục Vân nhìn về phía đám người.
Minh Nguyệt Tâm nghe được lời này, trong mắt lóe lên một tia trong suốt, mặt ngoài cường ngạnh nói:
- Lần sau nếu lại dám như thế, không cần người khác giết chàng, Minh Nguyệt Tâm ta tự tay giết chàng, nam nhân của ta, muốn giết cũng là ta giết.
Nghe được lời này, Mục Vân lắc đầu cười khổ.
Chu Hạo kia, vừa định giết tới Mục Vân, Minh Nguyệt Tâm hiện tại ngăn cản phía trước, nói:
- Lão già, ngươi không nghe thấy ta đang nói cái gì sao?
Toàn thân nàng, từng dòng nước bắt đầu khởi động, bao trùm về phía Chu Hạo.
Hiện tại, Mục Vân ôm Mạnh Tử Mặc vào trong ngực, thản nhiên nói:
- Chuyện kế tiếp, giao cho ta là được.
- Ừm.
Mạnh Tử Mặc gật gật đầu, tựa vào vai Mục Vân, híp mắt, không muốn mở ra.
Nàng sợ đây là một giấc mơ, nàng không muốn buông tay.
Linh Thần Phàm hiện tại bị Lục Thanh Phong quấn lấy, mở miệng quát:
- Hai vị lại kiên trì, đợi đến đại quân Linh vực ta...
- Chỉ sợ là không tới được.
Mục Vân hiện tại vung tay lên, một cái đầu người bay lên không trung.
- Linh Khanh.
Linh Thần Phàm nhìn thấy một cái đầu người kia, nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn mang theo đám người Linh Hạo Minh giết tới, để cho Linh Khanh dẫn dắt đại quân, thế nhưng đến bây giờ cũng không có đến, hắn cũng cảm giác rất kỳ quái.
Hiện tại, nhìn thấy đầu Linh Khanh, sao hắn lại còn không rõ.
Mục Vân cười nói:
- Ngươi cho rằng người Luân Hồi điện của ta đều ăn cơm khô sao? Ta nghĩ hiện tại, Kiếm Phong Tiên hẳn là rất sảng khoái...
Nghe được lời này, Linh Thần Phàm hiện tại tức giận không thôi.
- Ta muốn làm thịt ngươi.
- Vậy phải vượt qua cửa ải này của ta trước!
Lục Thanh Phong lạnh nhạt cười, song kiếm trong tay, nhất thời ngăn cản lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận