Vô Thượng Thần Đế

Chương 4232: Không cứu cũng phải cứu (2)

- Ngươi thật đúng là dám nói, hộ nguyên thần đan, một khỏa giá trị cũng không nhỏ, đủ để đổi một kiện siêu phàm thần khí, ngươi nói cho liền cho.
- Cũng không sợ ta giết ngươi.
Linh Nguyệt chua xót cười nói:
- Đầu tiên, ngươi vừa cứu ta, sẽ không hại ta, thấy tài khởi tâm, ngươi thật muốn giết ta, trữ vật thần bảo của ta sẽ sụp đổ, triệt để tiêu hủy bên trong vật liệu.
Mục Vân nhất thời không nói gì.
Còn có thể như vậy?
- Quy Nhất, nếu ta chết...
- Yên tâm, bây giờ ta có thể khôi phục một ít tự do, mang theo Tru Thiên Đồ, chờ đợi Cửu Mệnh Thiên Tử tiếp theo là được...
......
Mục Vân im lặng một trận.
Ngươi nói rất đúng?
Nhưng còn tình cảm chúng ta gắn bó với nhau mấy năm nay thì sao?
Lười để ý tới Quy Nhất, Mục Vân mang theo Linh Nguyệt, tìm một mảnh địa phương gần dòng nước.
Linh Nguyệt tiện tay ném ra một khỏa hộ nguyên thần đan, nói:
- Ta có thể ẩn nấp khí tức, chân chính dừng lại, bọn họ tìm không được ta.
- Ngươi trước tiên đi nơi khác chờ ta, đừng rời khỏi ta cách ba dặm là được.
- Ta cũng có thể ẩn nấp khí tức.
Mục Vân nói xong, Tru Thiên Đồ thu hetes hồn phách.
Không bao lâu, Linh Nguyệt đột nhiên phát hiện, khí tức của Mục Vân, thật sự biến mất không thấy.
- Không tệ.
Linh Nguyệt gật gật đầu.
Thanh niên trước mắt, trên người tựa hồ có rất nhiều chuyện mà người ngoài không hiểu.
Chẳng qua, mỗi người đều có bí mật của mình, nàng cũng không hỏi, cũng sẽ không đi hỏi.
Cũng giống như Mục Vân sẽ không hỏi nàng, trên người có bí mật gì.
Hai người hiện tại, chui vào bên trong thân cây, khoanh chân ngồi xuống.
Một đường chạy trốn, Mục Vân cũng tiêu hao khá lớn.
Sắc mặt Linh Nguyệt trắng bệch, giống như thi thể quỷ mị.
Xoay người ngồi xuống, Linh Nguyệt đưa tay, lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc.
Quy Nhất mở lời:
- Tụ Nguyên Cổ Tam Đan.
- Cái gì?
Mục Vân lộ vẻ mặt vô tri.
Nói thật, từ khi buông tha đan thuật cùng khí thuật, hắn hiện tại chỉ chuyên tu trận thuật.
Đối với đan thuật cùng khí thuật, hiểu biết cũng không nhiều.
Đan dược này, hắn thật chưa từng nghe qua.
- Tụ Nguyên Cổ Tam Đan, Tam phẩm Cổ Thần Đan. Cũng là trong tam phẩm cổ thần đan, hiện tại cơ hồ luyện chế không ra được.
- Cổ thần đan này, đại khái, cũng chính là thời kỳ viễn cổ, mới có thể luyện chế ra.
- Nữ nhân này...
Mục Vân nhất thời nhìn cao Linh Nguyệt vài lần.
Linh Nguyệt nuốt vào Tụ Nguyên Cổ tam đan, dần dần, nửa ngày, sắc mặt khôi phục hồng nhuận.
Hiện tại, buộc đuôi ngựa, dáng người nhỏ nhắn, cả người thoạt nhìn, nhiều hơn vài tia xuất trần.
Linh động đáng yêu, lại có chút hương vị tiên nữ.
Mục Vân cũng không nhìn nhiều.
Hắn cũng không phải nhìn thấy nữ nhân liền đi không nổi.
Nếu không phải mấy hài tử của mình đặc thù kỳ quái, hắn hiện tại đều làm cha.
Chín vị thê tử, mỗi người tư sắc tuyệt mỹ, đối với nữ nhân, Mục Vân hiện tại theo đuổi, thật đúng là không lớn.
- Thật sự là xin lỗi.
Từ từ, Linh Nguyệt nhìn về phía Mục Vân, mở hai mắt ra, lúc này mới nói:
- Bởi vì ta, để cho ngươi bị liên lụy.
- Mười ngày một khỏa hộ Nguyên Thần đan, ta ngược lại vui vẻ cõng ngươi chạy.
Mục Vân cũng không theo khuôn sáo nói.
- Ta xem ngươi Tam Nguyên Thần Cảnh, lại thực lực không tệ, ngươi đến từ đâu?
- Lưỡng Nghi Các.
Mục Vân từ từ nói:
- Không đáng nhắc tới mà thôi, so với đệ tử Xích Dương Thánh Quốc, Thất Trọng cốc, kém xa.
- Ngươi thì sao?
- Ta? Ta đến từ Xích Dương thánh quốc, người Linh gia.
Xích Dương Thánh Quốc.
Tam vương, chính là Thiết Vương, Mộ Vương, Lạc Vương.
Tứ công khanh gia tộc, chính là Công Tôn gia, Tào gia, La gia, Dương gia.
Cũng không có Linh gia.
Xem ra Linh Nguyệt sinh ra Linh gia, ở Xích Dương Thánh Quốc, cũng không phải quá hiển hách.
Hai người ngồi ở đây, trò chuyện.
- Nếu ngươi có hứng thú, tương lai ta có thể giúp ngươi đến Xích Dương thánh quốc, mưu cầu một tiền đồ tốt.
- Không cần.
Mục Vân cười nói:
- Lưỡng Nghi Các, còn có việc phải làm, hơn nữa tương lai, ai sẽ nói chính xác.
Linh Nguyệt gật đầu.
- Các chủ Lưỡng Nghi Các, hẳn là cảnh giới Quân Vương, đúng chứ?
- Nhân Quân ngũ tạng thần cảnh, Địa Quân lục phủ thần cảnh, Thiên Quân thất nguyên thần cảnh, nói cho cùng, ba đại cảnh giới này, chỉ có thể xem như khúc nhạc dạo trong việc đường nhập thất.
- Quân Vương Thần Cốt Cảnh, chia làm bốn cấp độ, Thiết Cốt Cảnh, Ngân Cốt Cảnh, Kim Cốt Cảnh cùng Ngọc Cốt Cảnh.
- Lúc này, mới có thể nói, là thật sự đăng đường nhập thất.
- Không chỉ ở Đông Hoang đại địa, phóng mắt nhìn toàn bộ thế giới đại thiên, đều như thế.
- Mà Thánh Quân, vượt qua Quân Vương, Thánh Quân Bất Diệt Cảnh, Bất Diệt Cảnh chia làm bốn cấp độ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng đỉnh phong.
- Về phần Đế Quân sau này, đó chính là có thể xưng vương xưng bá, hùng chiếm một phương ở khắp Đông Hoang đại địa.
Linh Nguyệt nói đến đây, lời nói trở nên nhiều hơn.
- Ta thấy ngươi không phải người bình thường, tương lai hạn chế, không nên chỉ là đông hoang đại địa.
Mục Vân mỉm cười.
- Tuy nói như thế, nhưng hết thảy, vẫn phải bắt đầu từ dưới chân.
- Phải bắt đầu từ dưới chân...
Linh Nguyệt nỉ non một tiếng, cười cười.
Mấy ngày tiếp theo, hai người vẫn chưa rời khỏi nơi dây.
Nhưng mà xung quanh ngược lại xuất hiện không ít khí tức xa lạ, không ngừng điều tra.
- Ngươi rốt cuộc trêu chọc ai?
- Thất Trọng cốc.
Linh Nguyệt cười một tiếng, nói:
- Một đám tên hề nhảy nhót thôi, nếu không phải ta lúc trước bị thương, bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào đuổi giết ta.
- Đợi ta khôi phục, chính là tử kỳ của bọn họ.
Mục Vân không nói nhiều.
Dù sao nữ nhân này nói cái gì, chính là cái đó.
Bây giờ hắn sẽ làm vệ sĩ.
- Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.
Linh Nguyệt hiện tại mở lời:
- Dừng lại một chỗ quá lâu, ta không cách nào che dấu khí tức của ta.
- Được.
Mục Vân nói xong, đứng dậy, muốn đi ra khỏi thân cây.
- Ngươi đợi một chút.
- Ừ?
- Cõng ta!
Sắc mặt Linh Nguyệt ửng đỏ, càng thêm đáng yêu.
Mục Vân ho khụ nói:
- Ngươi không phải nói mình có thể đi sao?
- Hiện tại cũng không được, trong cơ thể ta có độc tố tích lũy, không thể vọng động nguyên lực.
......
Mục Vân im lặng một trận.
Mấy ngày nay, nhìn Linh Nguyệt ăn đan dược như đậu như đường, vốn tưởng rằng nên hồi phục không sai biệt lắm.
Làm nửa ngày, còn không thể vọng động nguyên lực?
- Lên đây đi.
Mục Vân ngồi xổm xuống.
Sắc mặt Linh Nguyệt ửng đỏ, do dự một lát, vẫn nằm sấp trên bờ vai rộng lớn của Mục Vân.
- Ôm chặt.
Mục Vân mở lời:
- Ta cũng không phải vì chiếm tiện nghi của ngươi, chẳng qua là sợ ngươi lát nữa sẽ bị thổi xuống.
- Ừm.
Linh Nguyệt gật gật đầu, thân ảnh hai người biến mất giữa núi rừng...
Theo Mục Vân cùng Linh Nguyệt rời đi không lâu, tiếng phá không vang lên, vài thân ảnh xuất hiện trong động cây hai người ẩn nấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận