Vô Thượng Thần Đế

Chương 1942: Ngươi Dám Giết Ta?

Dù sao, cho dù ai cũng không nghĩ ra, chỉ là một Huyền Tiên lại có thể điều khiển không gian.
Cho dù là cường giả tuyệt thế Kim Tiên, muốn làm đến bước này, cũng rất khó khăn.
Không gian lợi nhận ngưng kết thành từng vòng xoáy, triệt để bao phủ thân ảnh Hoắc Tuấn và mấy người còn lại.
Hiện tại, Hoắc Tuấn muốn phản kháng, thế nhưng căn bản không có năng lực phản kháng.
Nếu đặt ở mấy năm trước, Hoắc Tuấn còn có thể phản kháng.
Nhưng hiện tại, Mục Vân không còn là cảnh giới Thiên Tiên. Mục Vân đã đến cảnh giới Huyền Tiên, thực lực cũng đạt được đề thăng to lớn.
Mà bây giờ đối mặt Hoắc Tuấn, sẽ không tồn tại áp chế cảnh giới tuyệt đối.
Ngược lại là hắn triệt để bộc phát ra Không Toàn, không gian vô hình công kích khiến cho Hoắc Tuấn trở tay không kịp.
- Hỗn đản, ngươi muốn chết!
Thấy cảnh này, Hoắc Tuấn thẹn quá hoá giận, hắn rõ ràng, nếu như mình không phản kháng, như vậy chết là hắn.
Quát khẽ một tiếng, mặt ngoài thân thể Hoắc Tuấn phát ra từng đạo khí lãng cường hoành.
Những khí lãng kia trong nháy mắt nổ tung, thân ảnh Hoắc Tuấn trở nên mờ đi.
Thế nhưng Mục Vân lại không để ý tới.
- Mặc cho ngươi có muôn vàn mọi loại biến hóa, dưới tay ta cũng chỉ có một con đường chết.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, bàn tay lăn lộn, Không Nhận xuất kích.
Tiếng bá bá bá xé gió nhất thời tràn ngập.
Bốn phía thân thể Mục Vân xuất hiện từng ba động quỷ dị.
Những ba động kia khuếch tán ra bốn phía, nhìn không có chút lăng lệ, thế nhưng lại từng đạo chém tới Hoắc Tuấn.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, mặt ngoài thân thể Hoắc Tuấn xuất hiện từng đường vết rách.
Vết rách khủng bố, nhìn qua thực sự khiến người ta sợ hãi than.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở ra một hơi.
Toàn bộ thân thể Hoắc Tuấn triệt để bị không gian lợi nhận sắc bén cắt nát.
Cho dù chân hồn muốn khuếch tán ra cũng bị Mục Vân đưa tay bắt được.
- Còn muốn chạy sao?
Mục Vân hừ một tiếng, nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người, chính ngươi tìm chết.
- Ngươi dám giết ta? Ngươi chết chắc, huynh trưởng ta chính là một trong Thất Vũ Sinh, những đệ tử mạnh nhất dưới trướng của từ thập tam Ngục Vương đến thập ngũ Ngục Vương. Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Hoắc Tuấn quát:
- Huynh trưởng ta tên Hoắc Nhiên, ngươi tốt nhất ghi nhớ cái tên này, ngươi sẽ chết trong tay hắn.
- Thất Vũ Sinh? Tốt, ta ghi nhớ, Hoắc Nhiên đúng không? Điều kiện tiên quyết là hắn phải biết chuyện này do ta làm mới được.
Mục Vân hừ một tiếng, bàn tay một trảo, phịch một tiếng nổ vang, thân ảnh Hoắc Tuấn hoàn toàn tán loạn.
Hồn bị diệt, tan đi khỏi trời đất, chết không có chỗ chôn.
Hoắc Tuấn triệt để không có vết tích tồn tại.
Khi bàn tay Mục Vân vung vẩy, tàn hồn tan thành mây khói, thế nhưng ở trong một tòa đại điện cách Mục Vân mấy ngàn mét có một nam tử thân mang trường sam màu mực lộ ra thần sắc kinh biến.
- Hoắc Tuấn... Chết!
Nam tử vừa dứt lời, mấy người tại chỗ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt đều theo vẻ chấn kinh.
Hoắc Tuấn là ai, bọn hắn đương nhiên biết.
- Hoắc Nhiên, không thể nào, Hoắc Tuấn thế nhưng là nhị phẩm Huyền Tiên, ai có thể giết chết được hắn?
Một thanh niên đi đến bên cạnh hắn, khó tin nói.
- Thiên chân vạn xác.
Hai con ngươi hẹp dài của Hoắc Nhiên mang theo vẻ lạnh lùng.
- Không phải đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta, là đệ tử Tam Cực Thiên Minh làm.
Tiếng nói của Hoắc Nhiên càng thêm băng lãnh, chậm rãi nói:
- Người này đáng chết, quả nhiên đáng chết.
- Làm sao bây giờ? Tìm tới người này, giết hắn?
Một người khác lại nói.
- Trước đừng có gấp, bên trong Kiếm Thần Phủ đến cùng là tình cảnh gì, chúng ta còn không biết, mà người này...
Hoắc Nhiên lạnh lùng nói:
- Ta nhất định tự tay rạch bụng của hắn, nhìn gia hỏa này đến cùng ăn cái gì lại có gan chó như thế.
Mấy người nhìn Hoắc Nhiên hiện ra bộ dáng lạnh lùng, câm như hến.
Bọn hắn tự nhiên biết, gia hỏa này yêu thương người đệ đệ kia của mình như thế nào, giận dữ như vậy không ngoa.
Thấy cảnh này, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nói nhiều.
Mà cùng lúc đó bên trong Kiếm Thần Phủ, tiếng lộn xộn lại càng ngày càng vang dội.
Đông đảo đệ tử bắt đầu tản ra, tranh đấu giữa lẫn nhau càng ngày càng nghiêm trọng.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, không biết chỗ nào, một tiếng oanh minh kịch liệt tại triệt để truyền ra.
Từng tiếng ầm ầm che kín màng nhĩ của mọi người.
Tiếng lốp bốp khiến cho mọi người cảm giác đầu muốn nổ tung.
Mọi người nhất thời nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một cột khói báo động bay lên.
Trong chớp nhoáng, mặt đất sôi trào tiếng gào thét.
Từng thân ảnh bàng bạc xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Từ bên trong chỗ bạo tạc, từng thân ảnh cường đại liên tục hiện ra, một đạo tiếp lấy một đạo, xuất hiện trước mặt mọi người.
- Tiên thú!
- Thú triều sao?
Nhìn mây đen cuồng bạo che khuất bầu trời mà đến, mọi người nhất thời biến sắc.
Chỉ là mây đen này không khỏi cũng quá cường đại một chút.
Đen như mực, lãnh ngạo như tuyết.
Lập tức, tiếng chém giết liên tục, một đạo tiếp lấy một đạo truyền ra.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người triệt để trợn tròn mắt.
- Chạy!
Đệ tử tản mát tại các nơi Kiếm Thần Phủ hiện tại chỉ còn nghĩ ra được chữ như vậy.
Bọn hắn đến liệp sát tiên thú, kiếm điểm tích lũy, không giả.
Thế nhưng trước mắt, tiên thú thành đàn, mặc dù đại đa số là tiên thú huyết mạch thiên cấp, nhưng cũng không ít tiên thú huyết mạch Huyền cấp.
Dưới tình huống bực này, bọn hắn chỉ có thể chạy.
Một khi bị tiên thú vây công, muốn chạy cũng không quá thực tế.
Mà những tiên thú kia chẳng biết tại sao đột nhiên xông ra từ chỗ mặt đất nổ tung, lao ra vùn vụt, trong nháy mắt bọn nó xuất hiện, lao thẳng tới đám người.
Khắp nơi Kiếm Thần Phủ đều là tiếng sát phạt.
Mục Vân ra một kiếm quật đánh bay bóng người trước mặt, nhìn về phía trước, kia đếm không hết thân ảnh tiên thú, lông mày nhíu lên.
- Tình huống như thế nào?
Những tiên thú này xuất hiện quá mức quỷ dị, hoàn toàn để người nhìn không thấu.
Chỉ bất quá, nhiều nhất là tiên thú huyết mạch Thiên cấp.
Tiên thú Thiên cấp huyết mạch đối với Mục Vân hiện tại mà nói, căn bản tạo thành uy hiếp.
Nhưng tiên thú Huyền cấp huyết mạch lại để Mục Vân rất nhức đầu.
Nhất là tiên thú Huyền cấp huyết mạch vượt qua nhị phẩm Huyền Tiên, đối với hắn mà nói, một khi bị quấn, rất có thể mệnh đều muốn bỏ ở nơi này.
- Giết!
Chỉ là hiện tại đối mặt tiên thú Thiên cấp huyết mạch, Mục Vân tự nhiên sẽ không keo kiệt thu hoạch điểm tích lũy.
Một bên giết, một bên lui lại.
- A...
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Mục Vân ngạc nhiên.
Tiếng kia có phần quen thuộc.
- Diệp Vô Tình!
Mục Vân quay người, nhìn thấy bị mấy thiên cấp huyết mạch vây công một thân ảnh, tình cảnh rất không tốt.
Chính là Diệp Vô Tình.
Nhưng nhìn thấy Diệp Vô Tình, Mục Vân lại có chút kinh ngạc.
Trước đó Diệp Vô Tình dựa vào Kim Tiên truyền thừa đến cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên, càng tấn thăng đến nội minh, trở thành nội minh đệ tử.
Thế nhưng lúc này mới thời gian mấy năm không gặp, Diệp Vô Tình thế mà đã đến cửu phẩm Thiên Tiên.
Đề thăng năm phẩm cảnh giới, thực sự có chút để người không thể tưởng tượng.
Mà giờ khắc này, Diệp Vô Tình hiển nhiên cũng nhìn thấy Mục Vân.
- Mục huynh...
Diệp Vô Tình kinh hô, một tiên thú vội nhào về phía bả vai hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận