Vô Thượng Thần Đế

Chương 1154: Sơn mạch mang theo ấn pháp (2)

- Ngọc Khuynh Thiên, Không Sơn Ấn như lời ngươi nói ở ngay trong dãy núi này?
Mấy chục thân ảnh dừng lại, ba người Mục Vân cũng vội vàng dừng thân ảnh.
Cách ngoài trăm thước, khí tức toàn bộ che giấu, Mục Vân cũng không sợ bọn hắn có thể phát hiện.
- Luân Nhiên, nếu ngươi không tin ta, có thể không theo tới.
Đối mặt Luân Nhiên chất vấn, Ngọc Khuynh Thiên của Ma Ngọc tiểu thế giới nhíu nhíu mày, không nhịn được nói.
Cả người Ngọc Khuynh Thiên nhìn qua như công tử ca văn nhã, rất tiêu sái, chỉ thân là thiên tài dẫn đầu Ma Ngọc tiểu thế giới xếp hạng thứ hai, nếu như người nọ vẻn vẹn là công tử ca đơn giản như vậy, đó mới là kỳ quái.
Nghe được lời Ngọc Khuynh Thiên, Luân Nhiên rất thức thời ngậm miệng.
Giờ khắc này, đắc tội Ngọc Khuynh Thiên, hoàn toàn không cần thiết.
- Luân Nhiên, ngươi tốt nhất ngậm miệng mới đúng.
- Minh Nguyệt Tâm, chúng ta còn không có coi xong đâu.
Bên kia, Minh Nguyệt Tâm vừa mở miệng, Luân Nhiên lại quát.
Vừa quát một tiếng, đám người càng kinh ngạc.
Trong các tiểu thế giới thường xuyên có một chút câu thông cùng liên hệ, bọn hắn thế nhưng biết rõ, Luân Nhiên một mực điên cuồng truy cầu Minh Nguyệt Tâm, cho dù bị mắng rất khó nghe, Luân Nhiên thủy chung không đổi sơ tâm.
Thế nhưng hôm nay hai người gặp lại, lại mắng to, quả thực để người cảm giác không thể tưởng tượng.
Trừ phi... Trừ phi Luân Nhiên nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy.
Chẳng lẽ nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm cùng nam nhân khác mắt đi mày lại?
Thế nhưng nào có khả năng.
Minh Nguyệt Tâm người này mắt cao hơn đầu, cho dù là Vô Cực Tinh tư chất ngút trời, cũng căn bản không bị Minh Nguyệt Tâm để ở trong mắt.
Trừ phi mấy tiểu quái vật có thể xưng nghịch thiên bên trong các đại tiểu thế giới, nếu không, không ai có thể làm cho Minh Nguyệt Tâm cam tâm tình nguyện trả giá thân thể của mình.
Mục Vân giờ phút này nếu biết ý nghĩ trong lòng mọi người, nhất định phá không mắng to.
Minh Nguyệt Tâm này, bên ngoài nhìn rất lạnh lùng, thế nhưng một hồi phong tình vạn chủng, một hồi lạnh lùng như băng, hơn nữa còn cưỡng bức một đại nam nhân như hắn đây.
Nhưng Mục Vân cũng biết, loại chuyện này, nếu như nói ra ngoài, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ nghĩ Mục Vân là điên.
Minh Nguyệt Tâm đối với hắn dùng sức mạnh, quả thực thiên phương dạ đàm, trừ phi lợn mẹ biết trèo cây.
- Sư tôn, sao ngươi cừu hận nhìn Minh Nguyệt Tâm vậy?
Diệu Tiên Ngữ khó hiểu nói:
- Minh Nguyệt Tâm được xưng là đệ nhất thiên chi kiêu nữ mấy ngàn tiểu thế giới, thân phận địa vị, thực lực cùng tướng mạo đều nhất đẳng, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn âu yếm, đều bị lạnh lùng từ chối.
- Dừng.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại khinh thường nói:
- Cái gì thiên chi kiêu nữ, còn không phải...
- Còn không phải cái gì?
- Còn không phải sớm muộn gì sẽ bị nam nhân chinh phục! Bị cưỡi giống như con ngựa .
- Thô tục!
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Diệu Linh Ngọc cau mày.
- Ăn ngay nói thật mà thôi, Minh Nguyệt Tâm chẳng lẽ còn cô đơn cả đời không lấy chồng? Lấy chồng không phải sẽ giống như con ngựa...
- Dừng lại dừng lại, chuyện nam nữ thế nào không chịu nổi khi phát ra từ trong miệng ngươi thế?
Mục Vân hừ khẽ nói:
- Kia cũng muốn nhìn nam nhân nào cùng nữ nhân nào.
Thí dụ như Minh Nguyệt Tâm nàng, Mục Vân không duyên cớ đem mình làm một con ngựa là xong.
Nhìn thấy sư tôn biểu lộ mang theo chút chán ghét Minh Nguyệt Tâm, Diệu Tiên Ngữ lại rất vui vẻ.
Mà giờ phút này, ba thân ảnh trên bầu trời tách ra hành sự.
Luân Nhiên mang theo một bộ phận người hướng một bên bước đi, Minh Nguyệt Tâm cùng Ngọc Khuynh Thiên cũng như thế.
Còn có một bộ phận người thì hoặc ba hoặc hai tản ra, bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ là đang tìm kiếm cái gì, bọn hắn tựa hồ linh hồn truyền âm thương thảo một chút, ba người Mục Vân lại không được biết.
- Xem ra chúng ta vẫn chờ ở chỗ này một chút.
Nhìn thấy hơn mười người phân tán ra, Mục Vân đè thấp thân ảnh nói.
- Chúng ta cũng có thể đi vào.
Diệu Linh Nhi đắc ý cười nói:
- Bọn hắn đang tìm kiếm, chúng ta không phải cũng có thể tiến vào tìm?
- Ngươi biết bọn hắn đang tìm kiếm cái gì?
- Đương nhiên biết!
Diệu Linh Nhi nói, giương lên trong tay một pháp bảo hình dáng ốc biển bình thường, cười hắc hắc nói:
- Cho dù linh hồn truyền âm, ta muốn nghe, cũng có thể nghe được.
Từng tiếng nói đột nhiên bay ra từ bên trong ốc biển.
- Mọi người tách ra, tìm sơn mạch mang theo pháp ấn.
Một tiếng ôn tồn lễ độ của Ngọc Khuynh Thiên trong lúc đó truyền ra.
Sơn mạch mang theo pháp ấn?
Một câu không đầu không đuôi, để như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
- Chúng ta cẩn thận một chút, vào xem.
Mục Vân vừa dứt lời, mang theo hai người hướng phía bên trong đi tới.
Hắn hiện tại đoán chừng nếu bị Luân Nhiên nhìn thấy, chỉ sợ Luân Nhiên kia sẽ xông lại, ngay cả bảo bối gì đều không cần, chỉ cần mệnh của hắn.
Còn có Ngô Cầu mấy người, hiện tại không biết đang ở chỗ nào.
Chỉ cần một Luân Nhiên, cơ hồ đã để hắn chịu đủ, nếu mấy người tụ tập xuất hiện, hắn thật không thể ứng phó.
Ba người dọc theo đường đi, một đường tiến lên vào chỗ sâu, vượt qua một ngọn núi cao, Mục Vân bất ngờ phát hiện, núi cao trước mắt, nhiều vô số kể, một tòa liên tiếp một tòa, quả nhiên là vạn tòa núi cao tương liên.
Dưới tình huống bực này, muốn tìm sơn phong mang theo ấn ký, không khác mò kim đáy biển.
Mục Vân cũng không biết bọn gia hỏa này đến cùng đang giở trò quỷ gì, bám theo một đoạn.
Theo không ngừng tiến lên, Mục Vân có thể nhìn thấy, những người này tìm tòi, quả nhiên cực kì tỉ mỉ.
Tỉ mỉ đến mỗi một ngọn núi đều oanh một bàn tay, để lộ ra kết cấu bên trong sơn phong.
Càng là có một chút sơn phong thấp bé bị những người đánh bàn tay bổ ra.
- Bọn gia hỏa này, đến cùng đang tìm thứ gì?
Mục Vân không hiểu.
Chỉ là không hiểu thì không hiểu, thế nhưng Mục Vân vẫn y đi theo.
Nhưng trong lúc đó, Mục Vân lại phát hiện, đằng sau, tựa hồ có chút không thích hợp.
- Dừng lại!
Mục Vân đột nhiên đứng tại chỗ, quay người nhìn phía sau.
- Không đúng, không đúng chỗ nào.
Trong miệng Mục Vân thì thầm.
- Cái gì không đúng? Sư tôn.
- Các ngươi chẳng lẽ không có phát hiện, chúng ta đi qua sơn phong, phát sinh một chút biến hóa rất nhỏ sao?
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, hai tỷ muội lúc này mới quay người nhìn phía sau.
- Không có thay đổi gì.
Diệu Tiên Ngữ càng không biết vì sao.
- Đúng thế!
Diệu Linh Ngọc thuận miệng nói:
- Trừ việc nhìn mấy ngọn núi tựa hồ thấp một chút, cái khác không có thay đổi gì.
Thấp một chút.
Mục Vân đột nhiên ngơ ngẩn.
- Đứng ở chỗ này không nên động.
Mục Vân lần nữa mở miệng.
- Tiên Ngữ, sư tôn ngươi có phải phát bệnh rồi?
Diệu Linh Ngọc nhìn thần thái của Mục Vân, kinh ngạc đến ngây người.
- Ngươi mới phát bệnh.
- Giỏi cho ngươi, vì tiện nghi sư tôn của ngươi mà ngay cả tỷ tỷ cũng dám mắng.
Diệu Tiên Ngữ cười theo nói:
- Tỷ tỷ, ngươi xem thật kỹ một chút, Mục đạo sư tuyệt đối đã phát hiện cái gì, nói không chừng chính là Không Sơn Ấn kia.
Không Sơn Ấn?
Diệu Linh Ngọc cười nhạo.
Bọn người Ngọc Khuynh Thiên đi ở phía trước, đều điều tra một lần, căn bản không thu hoạch, Mục Vân có thể phát hiện cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận