Vô Thượng Thần Đế

Chương 3704: Biếm thành rùa đen (2)

Lần này náo nhiệt, ngay cả Ôn Hoàng Tô Diêm cũng tới, không biết trong Tê Hà Bảo Sơn này, còn cất giấu bao nhiêu cao thủ.
- Kiệt Tây Tạp có thể cũng ở bên kia, ta cần đi qua xem một chút.
Mục Vân hạ quyết tâm, lập tức bay về phía nguồn gốc của ôn dịch.
Bạch Long Tử ủ rũ, cũng không có chỗ nào để đi, đành phải đi theo bên cạnh Mục Vân, ánh mắt đáng thương hề hề, tựa hồ đang cầu khẩn Mục Vân có thể giải trừ nguyền rủa, để hắn khôi phục hình người.
Nhưng Mục Vân cũng không biết giải trừ như thế nào, toàn bộ Tam Nguyên giới, chỉ có một mình Hạo Thiên Đại Thánh, nắm giữ bí ẩn của cứu cực nguyền rủa.
- Bạch Long Tử, hối hận chưa? Ai bảo ngươi đầu nhập vào ngoại tộc, ta không giết ngươi, đã phi thường nhân từ.
Mục Vân nhìn con rùa già này, nhất thời có chút buồn cười.
Hắn vốn định giết chết Bạch Long Tử, nhưng hiện tại Bạch Long Tử biến thành rùa đen, đã không cách nào uy hiếp hắn nữa, giết hay không giết cũng không sao cả, giữ lại cũng là thú vị.
Bạch Long Tử thần sắc ảo não, tràn ngập hối hận, bò trên vai Mục Vân, đi theo Mục Vân xuất phát.
Hai ngày sau, Mục Vân đi tới nơi đầu nguồn ôn dịch, đây cũng là một ốc đảo, hắn bước lên ốc đảo, phát hiện khí tức của Ôn Hoàng Tô Diêm đã biến mất.
- Thối bà nương, mau thả ta ra ngoài.
Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên từ sâu trong ốc đảo.
- Là Thái Man Tử!
Mục Vân thần sắc khẽ động, đây là âm thanh của Thái Man Tử.
Hắn thả ra một con chim sẻ, bay sâu vào ốc đảo.
Nương theo tai mắt của khôi lỗi chim sẻ, Mục Vân rõ ràng nhìn thấy, ở sâu trong ốc đảo một mảnh đất trống, tụ tập bốn năm trăm người.
Những người này, vô luận nam nữ, tướng mạo đều phi thường tuấn mỹ, tóc đen, có hai cái lỗ tai nhọn nhọn, hiển nhiên đều người của Ám Dạ tinh linh tộc.
Mục Vân lắp bắp kinh hãi, không ngờ tinh linh Ám Dạ lại có nhiều người như vậy.
Hắn ngưng thần nhìn, phát hiện Vũ Vô Đạo cùng Thái Man Tử, đều bị nhốt trong lồng giam do bụi gai chế tạo, mà dong binh khôi lỗi của hắn, cũng toàn bộ bị giam giữ, Đoàn Phi Vân cũng bị trói buộc.
Mất đi khống chế của hắn, những dong binh khôi lỗi kia, ánh mắt mỗi người ngốc trệ, một mảnh trống rỗng, giống như như điêu khắc.
Khoảng cách của hắn tới gần, rốt cục cảm ứng được khí tức của dong binh khôi lỗi, huyết mạch cảm ứng một lần nữa thành lập, hắn hiện tại có thể khống chế khôi lỗi.
Mục Vân án binh bất động, ngưng thần nhìn, phát hiện Kiệt Tây Tạp khoanh chân ngồi trên mặt đất, vải vóc trên người nàng rất mỏng, khoác một bộ sa y giống như cánh, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Trong cơ thể nàng tản mát ra khí tức ôn dịch có chút nồng đậm, hiển nhiên, nàng bị ôn dịch nguyền rủa tập kích, đôi mắt vốn xanh bừng như biển, toát ra một tia màu đỏ như máu, có vẻ có chút thống khổ.
- Ôn Hoàng Tô Diêm này, quả nhiên lợi hại.
Kiệt Tây Tạp khoanh chân điều tức, hít sâu một hơi, ngực phập phồng bất định.
Ôn Hoàng Tô Diêm, ngay cả tên cũng mang theo ôn dịch nguyền rủa, người bình thường nếu dám gọi thẳng tên ôn hoàng Tô Diêm, sẽ bị ôn dịch trừng phạt, trừ phi là cao thủ Đại Thánh, có pháp thân hộ thể.
Kiệt Tây Tạp hiển nhiên đã từng giao thủ với Ôn Hoàng Tô Diêm, hơn nữa còn chịu không ít đau khổ.
- Hôi bà nương, ngươi biết điều thì nhanh chóng buông ta ra, Cự nhân cự viên ta cùng Thực Thi thú tộc, đã thành lập minh ước, nếu ngươi dám giết ta, Ôn Hoàng Tô Diêm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thái Man Tử hét lớn.
- Ngươi thật có nhiều tinh lực, ầm ĩ ầm ĩ lâu như vậy, còn không chịu yên tĩnh lại, tính toán thời gian, còn có ba ngày, ngươi tâm ma hạt giống sẽ nở ra, đến lúc đó ta xem ngươi làm sao bây giờ.
Kiệt Tây Tạp giọng điệu lạnh lùng, ngay cả mắt cũng không nhìn Thái Man Tử.
- Kẻ sĩ có thể giết, không thể nhục nhã! Có giỏi thì ngươi giết ta ngay lập tức!
Thái Man Tử giận tím mặt, tâm ma hạt giống của hắn, là vô cùng nhục nhã, muốn ép hắn ăn phân, hắn tình nguyện đi chết, cũng không muốn bị làm nhục như vậy.
Vũ Vô Đạo bị nhốt bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, dù sao hắn cũng không muốn sống sót.
Hai người này sống hay chết, Mục Vân cũng không quan tâm, Ám Dạ tinh linh nhân quá nhiều người, bọn họ cho dù liên thủ, cũng tuyệt đối không có cơ hội.
Hắn thầm nghĩ đoạt lại khôi lỗi, đặc biệt là Đoàn Phi Vân, trên người còn mang theo một trang Địa Nguyên Thư, Mục Vân cũng không muốn mất đi như vậy.
- Tỷ tỷ, ngươi đều muốn giết những người này sao?
Tại thời điểm này, một cô mười hai hoặc mười ba tuổi, đi đến Kiệt Tây Tạp, ngẩng đầu lên và hỏi. Tiểu cô nương này, cũng là tinh linh, nhưng tóc nàng, lại là màu bạc, cùng chung quanh tóc đen tinh linh, hoàn toàn bất đồng, hơn nữa, khí tức của nàng cũng thanh thuần rất nhiều, ngũ quan tướng mạo so với tinh linh bình thường còn xinh đẹp hơn, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã ra dáng vẻ của mỹ nhân.
- Khắc Lỵ Tư, những người này đều người xấu, tên khốn tên Thái Man Tử kia còn đả thương ngươi, ta sẽ giết chết toàn bộ bọn họ, nhưng còn phải chờ một chút, ít nhất phải đợi đến khi Tử Linh công hội hồi báo, bọn họ muốn thu mua thi thể, ta đang đàm phán giá cả, thi thể ba người Đại Thánh, hẳn là có thể bán ra một cái giá tốt.
Khóe miệng Kiệt Tây Tạp lộ ra ý cười tàn khốc, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Khắc Lỵ Tư, ánh mắt mang theo một tia sủng nịch.
- Tỷ tỷ, thương thế của ta đã khỏi rồi, ngươi buông tha cho bọn họ đi, ngươi đừng giết người lung tung nữa, ta không thích.
Khắc Lỵ Tư kéo tay Kiệt Tây Tạp, đôi mắt trong vắt mang theo một tia cầu xin.
- Ôi trời, Khắc Lỵ Tư, ngươi vẫn còn nhỏ, một số lý do ngươi vẫn không hiểu, chúng ta không giết người, những người khác sẽ đến để giết chúng ta, ngươi không tin hỏi man rợ này, ta thả hắn ta ra, hắn sẽ giết ta ngay lập tức.
Kiệt Tây Tạp thở dài nhẹ nhàng.
- Thối bà nương, ta đương nhiên muốn giết ngươi, có loại ngươi thả ta ra, chúng ta đường đường chính chính đánh một hồi, nếu ta thua, là ta kỹ năng không bằng người, ta chết không oán hận, nhưng ngươi dùng thủ đoạn đạo mộng cổ tâm, quá mức đê tiện, ta không phục!
Thái Man Tử cắn răng nghiến lợi, nếu đường đường chính chính quyết chiến, hắn chưa chắc sẽ thua, nhưng bị Kiệt Tây Tạp trộm mộng cổ tâm, hắn một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể nhìn tâm ma ở trong cơ thể sinh trưởng.
- Ha ha, không phục thì ngươi đi ra chém ta đi, chỉ biết ganh đua miệng lưỡi, đồ man lực phế vật.
Kiệt Tây Tạp cười quyến rũ nói, cũng không quản Thái Man Tử nữa, tiếp tục điều tức chữa thương, đồng thời phân phó:
- Coi chừng bọn họ, đừng để bọn họ chạy, chờ Tử Linh công hội hồi âm vừa đến, lập tức động thủ!
- Vâng, Kiệt Tây Tạp đại nhân.
Ám Dạ tinh linh chung quanh, lập tức đề phòng, bốn phía thủ, nghiêm trận chờ đợi.
Khôi lỗi chim sẻ của Mục Vân lặng yên không một tiếng động bay trở về.
- Không xong, bọn họ phòng thủ nghiêm mật như thế, không dễ đối phó.
Sắc mặt Mục Vân ngưng trọng, Thái Man Tử cùng Vũ Vô Đạo, hắn không muốn cứu, chết thì chết đi, hắn chỉ là không muốn buông tha Đoạn Phi Vân, dù sao còn mang theo một trang Địa Nguyên Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận