Vô Thượng Thần Đế

Chương 1169: Chiến Ngọc Khuynh Thiên (1)

Mục Vân nhìn Luân Nhiên, hờ hững nói:
- Ta chạy trốn đến nơi đây, không có bảo chạy theo, ngươi hoàn toàn có thể không cần đi theo.
- Ngươi...
Luân Nhiên nhất thời kinh ngạc, cúi người nhìn dưới chân, những hỏa nô kia giờ khắc này ở phía dưới tinh hà, ý muốn xông tới thế nhưng căn bản không có cách thành công.
Lúc này trở về, quả thực là muốn chết.
Giờ phút này phía dưới, đã có sấp sỉ hai ba ngàn hỏa nô.
Một khi bị quần ẩu, chết liền biến thành hỏa nô.
- Các vị, chúng ta nên liên thủ lại, quay người trở về, chém giết những hỏa nô kia, lại phá đi Tinh Thần Thiên Thạch.
Ngay tại giờ phút này, một võ giả nóng đầu quát:
- Chúng ta nơi này có hơn một vạn người, những hỏa nô phía dưới bất quá là mấy ngàn người thôi.
- Đúng, không sai!
- Đúng vậy, chúng ta liên thủ, tuyệt đối có thể làm được.
- Tốt, tính ta một người.
Lập tức, một số võ giả tán thành.
Chỉ là bọn người Vô Cực Tinh, Ngọc Khuynh Thiên, Minh Nguyệt Tâm lại tuyệt không mở miệng.
Mấy người kia có thể nói là mấy người mạnh nhất tại chỗ, bọn hắn mở miệng, nhất hô bách ứng, phương pháp này tuyệt đối có thể làm.
- Mục Vân, ta nghe bọn hắn nói cũng có đạo lý.
Ma Phàm như có điều suy nghĩ nói:
- Một người đánh không lại một người, ba năm người là được rồi?
- Vậy ngươi đi cùng bọn hắn cùng là được...
- Ta cũng chỉ nói một chút... Mà thôi!
Ma Phàm lúng túng gãi gãi đầu, cười nói.
- Quả thật đơn giản như vậy, ta liền không chạy.
Mục Vân im lặng nhìn những người kia, thở dài nói:
- Hỏa Minh tộc cường đại ở chỗ bản thân bọn hắn, ngươi thấy hỏa nhân phía dưới toàn thân bị Tinh Thần Thiên Thạch bao phủ không?
Giờ phút này đám người ở vào tinh hải, vạn trượng phía dưới, một ánh lửa thiêu đốt lên, rất khủng bố.
Chỉ là ánh lửa kia bị Tinh Thần Chi Thạch bao phủ, không nhìn thấy rõ ràng dung mạo.
- Nhìn thấy, làm sao rồi?
- Trọng điểm không phải những hỏa nô kia, mà một tên tộc nhân Hỏa Minh tộc duy nhất kia, chúng ta xuống dưới là có thể toàn bộ đánh giết những hỏa nô kia, thế nhưng cũng sẽ bị những hỏa nô kia xem như địch nhân công kích.
Mục Vân giải thích:
- Mà Hỏa Minh tộc nhân cường đại nhất kia sẽ ra tay với chúng ta, chúng ta, không có một người có thể ngăn cản, lực sát thương của hắn mới là lớn nhất.
- Chỉ là đầu óc phát sốt không được, nhất định phải dùng lý tính đối đãi mới được.
Mục Vân thở ra một hơi, nhìn mấy người Vô Cực Tinh nói:
- Bằng không, ngươi xem mấy người bọn hắn, sớm nên đứng ra làm anh hùng, làm gì giữ im lặng.
Thuận ánh mắt Mục Vân, Ma Phàm mới nhìn đến, Vô Cực Tinh, Ngọc Khuynh Thiên, Luân Nhiên, Minh Nguyệt Tâm mấy người đúng là đứng tại chỗ, tuyệt không mở miệng.
- Mấy lão hồ ly!
Ma Phàm thấp giọng mắng.
- Nhân gia không phải lão hồ ly, chỉ là thiên chi kiêu tử tiểu thế giới trước mười, một ít bí tịch vẫn biết, Hỏa Minh tộc bên trong mấy ngàn tiểu thế giới, xưng bá xưng chủ còn không phải chơi, bọn hắn biết nguy hiểm, đương nhiên sẽ không mở miệng.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Mục Vân nhìn những người kia, cười nói:
- Ngồi xuống, hảo hảo tĩnh dưỡng một phen.
- Cái gì?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, ba người sững sờ.
Nhìn thấy Ma Phàm, Diệu Linh Ngọc tỷ muội ba người hiện ra ánh mắt kinh ngạc, Mục Vân im lặng nói:
- Kinh sợ như vậy làm gì? Thật kỳ quái sao?
- Không, cũng không phải rất kỳ quái, mà là... Phi thường kỳ quái!
Ma Phàm lo lắng nói:
- Hiện tại cũng đã lửa cháy đến nơi, ngươi còn muốn ngồi xuống tu dưỡng, không phải đợi chết sao? Vạn nhất những hỏa nô kia vọt lên, chúng ta ai cũng chạy không thoát.
- Nhiều có vạn nhất như vậy...
Mục Vân đập tay lên đầu Ma Phàm, khẽ nói:
- Ngươi tốt xấu cũng là thiên tài đệ tử Cự Ma tiểu thế giới, với tư cách đại biểu tham gia tứ nguyên phong địa lần này, sao có thể ngốc như vậy?
- Nếu như quả thật rất nguy hiểm, mấy người Vô Cực Tinh lại không gấp được à?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Ma Phàm gãi đầu một cái.
Gia hỏa này nói tựa hồ rất có đạo lý.
Vô Cực Tinh, Ngọc Khuynh Thiên, Minh Nguyệt Tâm, Luân Nhiên, còn có mấy vị võ giả ẩn tàng khí tức cường đại, bọn hắn lúc này căn bản không nóng nảy, hắn lại có cái gì nóng nảy.
Trời sập xuống, còn có mấy cường giả đỉnh cao gánh lấy đây.
Gãi đầu một cái, Ma Phàm ngồi xổm trên mặt đất, chuyên tâm tu luyện.
Mà cùng lúc đó, những võ giả vốn đề nghị đi xuống nhìn thấy đám võ giả dẫn đầu các đại tiểu thế giới căn bản không mở miệng, bầu không khí có phần lúng túng.
- Vô Cực Tinh.
Có người bất mãn nhìn Vô Cực Tinh, quát:
- Ngươi chính là đệ nhất nhân Vô Cực tiểu thế giới, Vô Cực Ngạo Thiên đại nhân thân là chúa tể giả Vô Cực tiểu thế giới, ý chí hiệp nghĩa, giờ phút này, ngươi vì cái gì không mở miệng?-
Nghe được người kia chất vấn, Vô Cực Tinh căn bản không tức giận, ngược lại là đứng tại chỗ, mỉm cười.
- Ca ca, muốn ta giết hắn không?
Vô Cực Tuyết nói một câu, người mở miệng kia lui lại một bước, sắc mặt tái nhợt.
- Không cần!
Vô Cực Tinh ngăn lại Vô Cực Tuyết, nhìn người kia nói:
- Cung chủ đúng là hiệp chi đại giả, lòng mang nhân nghĩa, thế nhưng là nhân nghĩa cũng không phải ngu xuẩn.
- Giờ phút này đi xuống, tuyệt đối là thập tử, không nói trước những hỏa nô kia, các ngươi chẳng lẽ quên, hỏa nô kia như thế nào bị lây nhiễm? Hỏa Minh tộc nhân ở nơi đó, trở về, nhất định phải chết.
- Ngươi nếu không tin...
Vô Cực Tinh một tay nâng tên võ giả Sinh Tử cảnh nhị trọng trước mắt này lên, đột nhiên nói:
- Ta có thể để ngươi xuống dưới thử một lần!
Vừa dứt lời, Vô Cực Tinh ném người này xuyên qua bích chướng, oanh một tiếng rơi xuống dưới.
Mà giờ khắc này, những hỏa nô giống như cái xác không hồn hóa thành một đoàn trùng thiên mà tới.
Chỉ là hưu một tiếng vang lên, những hỏa nô kia còn chưa tới gần thân thể người nọ, tiếng xé gió vang lên, bên trong thân thể Hỏa Minh tộc nhân bên kia ầm vang ném ra một đạo hoả tinh.
Hoả tinh dẫn đốt toàn thân người kia, trực tiếp lại xuất hiện một hỏa nô.
- Hiện tại, còn có ai muốn đi thử một lần không?
Thấy cảnh này, Vô Cực Tinh hỏi.
Nghe đến lời này, đám người triệt để ngậm miệng không nói.
Sự thật thắng hùng biện.
Vừa rồi Vô Cực Tinh đã chứng minh, xuống dưới, tuyệt đối là chết.
Thế nhưng bọn hắn một mực ở bên trong một mảnh không gian này cũng không phải biện pháp.
Vô Cực Tinh cũng không nóng nảy, nhìn thấy đám người trầm mặc, tìm một nơi, khoanh chân ngồi xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngọc Khuynh Thiên của Ma Ngọc tiểu thế giới, Minh Nguyệt Tâm của Thánh Quang tiểu thế giới đã sớm ngồi xuống, tựa hồ bắt đầu khôi phục.
- Hai vị diệu tiểu thư, ngươi nói chúng ta phải chờ tới lúc nào?
Ma tộc từ trước đến nay thân thể cường hoành, không giống võ giả khôi phục chậm như vậy, Ma Phàm nhìn giữa sân trừ một số người còn đang xì xào bàn tán, một bộ phận người đều ngồi tại chỗ tu luyện, nhịn không được mở lời.
- Ta làm sao biết!
Nhìn Ma Phàm, Diệu Linh Ngọc hừ một tiếng.
Người Ma tộc, từ trước đến nay là tứ chi phát triển, đầu não đơn giản.
Lúc đầu cứ nghĩa Ma Phàm thân là người lĩnh đội Cự Ma tiểu thế giới đứng hàng thứ tám, hẳn là cơ linh một ít, ai biết trước mắt xem ra, vẫn toàn là đầu cơ bắp, ngữ khí Diệu Linh Ngọc đương nhiên bất thiện.
- Cứ chờ một chút sư tôn khôi phục đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận