Vô Thượng Thần Đế

Chương 3619: Ta sẽ chiến đấu với ngươi (2)

Trên chín tầng trời, lôi đình quang mang mênh mông lăn lộn, chấn động lòng người.
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng... Ngươi thắng.
Tiểu Minh Vương giơ hai tay lên, muốn đầu hàng, dưới sự áp chế mị hoặc nguyền rủa, hắn cho dù có thần thông nghịch thiên, cũng không cách nào thi triển ra.
- Vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao, hiện tại muốn đầu hàng? Nằm mơ!
Mục Vân cười lạnh một tiếng, vung tay lên, lôi điện đầy trời, hóa thành một thanh kiếm khí màu tím hình bán nguyệt, từ trên trời hàng lâm, hung hăng chém xuống.
- Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm!
Mục Vân quát to một tiếng, bán nguyệt kiếm khí hung hãn hung hãn chém về phía Tiểu Minh Vương.
Tiểu Minh Vương vội vàng nhấc trường kiếm lên, giơ kiếm ngăn cản, nhưng hắn dưới sự trấn áp của nguyền rủa mị hoặc, chiêu thức gì cũng thi triển không ra, chỉ có thể dùng công kích bình thường, một kiếm này không hề có lực đạo, làm sao có thể ngăn trở công kích cực mạnh của Mục Vân.
Chỉ thấy Bán Nguyệt kiếm khí lăng không chém xuống, trực tiếp đánh bay trường kiếm của Tiểu Minh Vương, sau đó ‘phốc phốc’ một tiếng, kiếm khí từ vai trái hắn chém xuống, một đường thế như chẻ tre, từ thắt lưng phải hắn chém ra, nghiêng nghiêng chém thân thể hắn thành hai nửa.
Không có máu tươi chảy ra, dưới lôi đình cuồn cuộn oanh kích, thi thể Tiểu Minh Vương đều thành than cốc, một mảnh mơ hồ.
- Tiểu Minh Vương.
Nhìn thấy một màn này, đệ tử trên dưới Thanh Giao bang ồ lên kinh hô lên, Chu Thông cùng Dương Đỉnh Thiên cũng hoảng sợ thất sắc, không nghĩ tới Mục Vân lại có thể chém giết Tiểu Minh Vương.
- Tên này, lại giết chết Tiểu Minh Vương.
Dương Đỉnh Thiên cắn răng, Tiểu Minh Vương là nhân vật Cửu Dỉnh thương hành thu mua, giờ phút này bị Mục Vân chém giết, Cửu Dỉnh thương hành tổn thất thảm trọng.
Mục Vân giơ bàn tay lên, đoạt lấy trường kiếm của Tiểu Minh Vương, liên tiếp mang theo bí tịch trên người Tiểu Minh Vương, thi hoàng bá thể quyết chuyển thứ ba, hắn cũng cùng nhau cướp đi.
- Lưu lại binh khí.
Dương Đỉnh Thiên giận dữ một tiếng, thả người bay lên, muốn đoạt lại Minh Vương kiếm.
Thanh Minh Vương kiếm này, chính là một trong ngũ đại ma khí, kèm theo Liệt Thiên phù văn.
Uy lực của Minh Vương kiếm, tất cả mọi người trong trường đều có thể nhìn thấy, loại thần binh lợi khí cấp bậc này tuyệt đối không thể bị Mục Vân cướp đi.
Dương Đỉnh Thiên tức giận xông tới, thầm nghĩ đoạt lại Minh Vương kiếm.
Đệ tử bên Hắc Hổ bang lập tức rút binh khí ra, đồng loạt xông lên, chắn trước mặt Dương Đỉnh Thiên.
Trần Hổ bệnh tật ho khan một tiếng, nói:
- Đỉnh Thiên đại nhân, luận võ còn chưa kết thúc, ngươi sốt ruột cái gì.
Dương Đỉnh Thiên nghiến răng nghiến lợi, nếu như hiện tại đánh nhau, chỉ sợ là cục diện lưỡng bại câu thương.
Hắn lúc này nhẫn nại xuống, nói:
- Được rồi, luận võ tiếp tục.
Hắn nghĩ thầm, chỉ cần luận võ thắng, lấy được quyền thuộc về Tinh Túc hồ, đến lúc đó, mượn tinh sát nguyên khí dồi dào trong hồ, hắn thăng cấp Thánh Nhân đại vị cảnh, lại đi đoạt lại Minh Vương kiếm cũng không muộn.
Trần Hổ nói:
- Trận luận võ thứ hai, do ta xuất chiến, các ngươi phái ai đi ra?
- Trần Bệnh Hổ, trận luận võ thứ hai, đương nhiên là ta đánh với ngươi.
Thanh Giao bang bên này, bang chủ Chu Thông đứng ra, rút trường đao ra, nghiêm trận chờ đợi.
- Thì ra là Chu bang chủ, chúng ta cũng đã lâu không giao thủ.
Trần Hổ mỉm cười, hắn đã nhận được tin tức, U Hư nhỉ hoàn của Chu Thông đã bị Dương Đỉnh Thiên cướp đi, như vậy hắn không cần sợ hãi cái gì nữa.
Ở Bạch Vân trấn, Chu Thông danh tiếng rất lớn, biệt hiệu Giao Long Vương, nhưng hắn không có U Hư nhỉ hoàn, chỉ sợ chỉ có thể lưu lạc thành một con rắn nhỏ.
- Chu bang chủ, xem chiêu.
Trần Hổ phấn chấn tinh thần, rút trường kiếm ra, thẳng kiếm đâm về phía Chu Thông.
Một kiếm này của hắn, không ngừng run rẩy vẽ vòng tròn, một đám đồ án bát quái, ở trong hư không hiện ra, thì ra bộ kiếm pháp này, tên Hỗn Nguyên Thái Cực Kiếm, là tuyệt kỹ thành danh của Trần Hổ.
Hắn bệnh tật quấn thân, sắc mặt gầy vàng, khí lực suy nhược, bộ Hỗn Nguyên Thái Cực kiếm này, thắng ở chỗ bốn lạng đạp ngàn cân, lấy nhu khắc cương, lấy yếu thắng mạnh, cho nên khí tức của hắn tuy yếu, nhưng kiếm pháp lại sắc bén tinh diệu.
Chu Thông thấy kiếm pháp của Trần Hổ hoa lệ phức tạp, làm cho người ta hoa cả mắt, ngược lại không dám khinh thường, cầm đao bảo vệ môn hộ, ngưng thần đối đãi.
Dao kiếm hai người giao kích, chiến đấu cùng một chỗ, mà Mục Vân trở về phía sau, yên lặng khoanh chân ngồi xuống, điều tức dưỡng khí.
Hắn cùng Tiểu Minh Vương đánh một trận, hao phí không ít khí lực, đợi lát nữa còn phải đánh trận thứ ba, tự nhiên phải mau chóng khôi phục thể lực lại.
Đương nhiên, nếu Trần Hổ có thể đánh thắng trận thứ hai, vậy trận thứ ba sẽ không cần so sánh.
Chỉ thấy trong vòng chiến, Trần Hổ chiếm hết thượng phong, Chu Thông Không có một thân man lực, nhưng dưới sự áp chế của Hỗn Nguyên Thái Cực Kiếm, cũng thi triển không ra.
- Đáng giận, nếu như không phải Dương Dỉnh Thiên hỗn đản kia, cướp đi đồ đạc của ta, ta sao có thể biệt khuất như thế?
Chu Thông cắn răng, trong lòng tức giận một trận, nếu U Hư nhỉ hoàn vẫn còn trong tay hắn, hắn cũng sẽ không chật vật như vậy.
Mọi người bên Hắc Hổ bang, nhìn thấy Trần Hổ nắm thắng lợi ở trong tay, đều không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Dương Đỉnh Thiên âm thầm lo lắng, nếu như trận này thất bại, vậy trận thứ ba cũng không cần so sánh.
- Phế vật Chu Thông này, nếu không có bông tai, lại bị người đánh cho không hề có lực hoàn thủ.
Sắc mặt Dương Đỉnh Thiên đầy lạnh lùng, yên lặng lấy ra U Hư nhỉ hoàn, một cỗ khí tức nhàn nhạt suy yếu, giống như khói nhẹ, hướng Trần Hổ xâm nhập đến.
Trần Hổ đang ngưng thần đối phó Chu Thông, bất ngờ không kịp đề phòng, bị nguyền rủa suy yếu tập kích, trong chốc chốc, cảm thấy thân thể hư ảo, không dùng ra một tia khí lực, cổ tay mềm nhũn, trường kiếm ‘ầm ầm’ một tiếng, rơi xuống đất.
Chu Thông kinh ngạc một trận, chợt mừng như điên, làm sao chịu buông tha cơ hội ngàn năm có một này, lập tức xách đao giết tới, hung hăng bổ tới Trần Hổ.
Dương Đỉnh Thiên sợ bị người phát hiện, vội vàng thu hồi U Hư nhỉ hoàn, cỗ nguyền rủa suy yếu kia cũng biến mất.
Khí lực của Trần Hổ khôi phục lại, nhưng Chu Thông đã cầm đao giết tới, hắn trong lúc vội vàng, đã không kịp ngăn cản, chỉ có thể miễn cưỡng né tránh bộ vị yếu hại.
Xoạt.
Chu Thông hung hăng chém vào vai Trần Hổ.
Trần Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, xương bả vai vỡ ra, miệng vết thương chảy máu, đau nhức tim.
- Ha ha, ngươi thua.
Chu Thông cười rộ lên, một cước đá ra, đá vào bụng Trần Hổ.
Thân thể Trần Hổ bay ngược ra ngoài, dưới cơn đau nhức, ngũ quan vặn vẹo.
- Bang chủ!
Đệ tử Hắc Hổ bang lớn tiếng kinh hô, vội vàng đỡ Trần Hổ dậy, đã thấy sắc mặt Trần Hổ tái nhợt, khí tức hư nhược, bị thương phi thường nghiêm trọng, chỉ sợ là chống đỡ không nổi đêm nay.
Chu Thông mừng như điên, một cước này của hắn phi thường tàn nhẫn, Trần Hổ bị thương nặng như thế, quả quyết không sống được ngày hôm sau.
- Dương Đỉnh Thiên, ngươi gian lận.
Mục Vân đột nhiên đứng lên, giận dữ nhìn Dương Đỉnh Thiên, quát lớn.
Người khác nhìn không thấy, nhưng hắn lại rõ ràng phát hiện, Dương Đỉnh Thiên âm thầm động tay động chân, dùng nguyền rủa đánh lén Trần Hổ, dẫn đến Trần Hổ thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận