Vô Thượng Thần Đế

Chương 2847: Phía sau hạp cốc

Mà hiện tại, ở sườn núi, Mục Bất Phàm đột nhiên thấp giọng nói:
- Đại ca, bọn họ chuẩn bị động thủ.
Dứt lời, Mục Vân đứng dậy, xuyên thấu qua rừng cây, nhìn thấy trong sơn cốc, hơn mười người quả nhiên bắt đầu chỉnh đốn.
Không bao lâu, hơn mười người thanh lý sạch sẽ lửa trại trên mặt đất, rời đi.
Năm người Mục Vân lúc này cũng đuổi theo.
Bách Hạo Thành và Nguyên Khải Phong hai người, mỗi người dẫn một đội, tách ra đi về phía trước, thoạt nhìn rất cẩn thận, sợ bị người có tâm phát hiện.
Ước chừng đi tới nửa ngày, hai đội nhân mã lần nữa hội hợp, xuất hiện ở một bên bờ ao nước.
Bên ngoài ao nước, hơn mười người hiện tại lặng lẽ tản ra, nhao nhao đến trên cây, thành thành thật thật đợi, không nhúc nhích.
Chờ đợi nửa ngày, đột nhiên, xung quanh ao nước, một linh hồ, lặng lẽ xuất hiện.
Đó là một con linh hồ toàn thân màu đỏ rực, lông tơ toàn thân sáng chói, một đôi lỗ tai dựng thẳng lên, cẩn thận nhìn bốn phía.
Thân hình cao chừng nửa thước, lộ ra sự khéo léo và cẩn thận.
Xích Vũ Linh Hồ.
Nhìn bộ dáng, hẳn là Xích Vũ linh hồ vừa trưởng thành.
Con Xích Vũ Linh Hồ kia, thật cẩn thận dựa vào bên cạnh ao nước, cẩn thận cúi đầu, nhẹ nhàng uống nước, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Ước chừng qua hơn mười phút, Linh Hồ thảnh thơi bồi hồi ở bên cạnh ao.
Cuối cùng, tựa hồ xác định không có nguy hiểm, khẽ kêu một tiếng, tiếng xé rách không khí, hiện tại vang lên.
Từng con linh hồ giờ khắc này bay ra, vọt tới bên hồ nước, thoải mái uống nước.
- Xích Vũ linh hồ, trời sinh cẩn thận, lòng phòng bị cực cao, hơn nữa tính công kích cực mạnh, một khi có người hoặc thần thú tới gần, sẽ làm ra tư thái công kích!
Mục Vân mở lời:
- Xem ra hai người Bách Hạo Thành và Nguyên Khải Phong, thật đúng là chuẩn bị đầy đủ.
- Chuyện lần này liên quan đến đại sự thủ lĩnh của bọn họ, đương nhiên sẽ cẩn thận.
Hưu...
Đang lúc năm người ở xa xa ẩn nấp, đột nhiên, từng tiếng phá không vang lên, giữa núi rừng, từng mũi tên, lúc này cắt qua không khí, bắn ra.
Tiếng phốc phốc phốc vang lên, có mấy con Xích Vũ linh hồ bị trường tiễn bắn trên mặt đất, không thể động đậy.
Trong nháy mắt, bầy Xích Vũ Linh Hồ đột nhiên chạy như bay ra, từng con chạy trối chết rời khỏi nơi này.
- Đuổi theo.
Mà hiện tại, hai người Bách Hạo Thành và Nguyên Khải Phong căn bản không quan tâm đến những linh hồ bị bắn chết kia, dẫn người lao ra, đuổi theo bầy Xích Vũ Linh Hồ.
Trong nháy mắt này, truy sát bắt đầu diễn ra.
Năm người Mục Vân đi theo phía sau, thật cẩn thận.
Ước chừng truy đuổi nửa ngày, một đám linh hồ xuyên qua từ trong hạp cốc giữa hai ngọn núi.
Hạp cốc kia cực kỳ hẹp, chỉ có thể dung nạp một người đi qua.
Mấy chục người lần lượt lao vào trong hẻm núi.
Năm người Mục Vân xuất hiện bên ngoài hẻm núi, nhìn trong đó, Mục Vân ra lệnh chờ một lát, năm người mới xông vào.
- Ai!
Chỉ là năm người vừa mới xông vào trong háp cốc, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
- Hừ, Bách sư huynh nói quả nhiên không sai, thật đúng là có mấy tên lớn mật không muốn sống, đi theo chúng ta muốn kiếm chút chỗ tốt.
Một đệ tử nhìn thấy Mục Vân, mở miệng quát:
- Tiểu tử thúi, nơi này là đệ tử Phong Vân Hội chúng ta phát hiện, thức thời một chút, mau cút đi.
- ?
Mục Vân căn bản lười nói nhảm, chỉ ra, tiếng phanh phanh vang lên, ba thân thể nối liền thành một đường, nhất thời biến thành thi thể.
Bàn tay vung lên, Mục Vân xông vào chỗ sâu.
Hẻm núi này có chút kỳ quái, càng đi vào bên trong, càng rộng rãi. Cuối cùng, thân ảnh Mục Vân xuất hiện ở sâu trong hẻm núi, nhìn phía trước, địa giới rộng mở sáng sủa, Mục Vân kinh ngạc không thôi.
Hạp cốc qua đi, mặt đất rộng mở, một mảnh cảnh trí thế ngoại đào nguyên xuất hiện trước mặt năm người Mục Vân.
Hoa cỏ rực rỡ sắc màu, tản ra hương thơm nhàn nhạt. Hơn nữa, ngẩng đầu nhìn lại, phía trên chỉ có một tia khe nứt, lộ ra ánh mặt trời tiến vào, trong cốc cũng không hiện ra u ám.
Từng viên Linh Hồ thần ngọc tản ra ánh sáng nhàn nhạt, khảm ở trên vách đá xung quanh.
Mà bên trong những vách đá kia, từng sào huyệt, nhiều như rừng, không dưới hơn trăm cái.
Bên trong mỗi một sào huyệt, đều có không ít Linh Hồ thần ngọc.
Những linh hồ thần ngọc kia tản ra ánh sáng nhu hòa, cả sơn cốc được chiếu rọi rất rõ ràng.
Hơn nữa không chỉ như thế, hoa cỏ cỏ trong sơn cốc, bị linh hồ thần ngọc chiếu rọi, tích lũy ngày tháng, tràn ngập linh tính, đều là linh tài.
Mục Vân là đan sư, nhìn thấy những thứ này, trong lòng tự nhiên vui mừng.
Phanh...
Đột nhiên, thi thể của một con Xích Vũ Linh Hồ rơi xuống trước người mấy người Mục Vân.
Ở sơn cốc, người của Bách Hạo Thành và Nguyên Khải Phong đã bắt đầu chém giết Xích Vũ Linh Hồ.
Xích Vũ Linh Hồ chính là thần thú nhị giai, nhưng phần lớn đều là Chân Thần hậu kỳ. Lần này đám người Bách Hạo Thành chuẩn bị thỏa đáng, chém giết ra sức, Xích Vũ Linh Hồ không ngăn cản được.
Trận tranh đấu này, Xích Vũ linh hồ thất bại, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Các ngươi là ai?
năm người Mục Vân xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của đám người Bách Hạo Thành.
- Là các ngươi.
Nguyên Khải Phong nhìn thấy năm người Mục Vân, cười nhạo nói:
- Lư Ngọc Tuyết, ta biết ngươi, Thiệu Đông đã nói với ta, vậy ngươi hẳn là Mục Vân?
- Xem ra ta rất nổi danh.
Mục Vân mỉm cười, không phủ nhận.
- Hừ, không nghĩ tới mấy con châu chược các ngươi cũng dám tới nơi này, như thế nào, muốn chia một chén canh phải không?
Bách Hạo Thành nhịn không được quát.
- Không không không.
Mục Vân lắc đầu, nói:
- Ta không phải muốn chia một chén canh, ta là muốn... Uống tất cả thịt và súp.
Nghe được lời này, Bách Hạo Thành điên cuồng cười to nói:
- Năm tên gia hỏa không biết sống chết, còn mưu toan ở chỗ này đòi được tiện nghi?
- Làm thịt bọn họ.
Bách Hạo thành lời dứt lời, Nguyên Khải Phong mang theo mấy người, vọt tới.
Mục Vân hiện tại cũng không sốt ruột, vốn muốn chờ hai bên đánh nhau không sai biệt lắm, lại xuất hiện thu thập, chỉ là không nghĩ tới, phía sau hạp cốc này lại có một mảnh động thiên khác, Xích Vũ linh hồ quả nhiên đủ thông minh, cấm rễ ở nơi này.
Bất quá hiện tại, Mục Vân cũng không sợ.
Đối phương bất quá chỉ là nhiều người, nhưng tuyệt đại đa số đều bị linh hồ kia quấn lấy, đừng nói Nguyên Khải Phong, cho dù Bách Hạo Thành, hắn cũng không sợ.
Thấy Nguyên Khải Phong mang theo mấy người giết tới, năm người Mục Vân xông ra.
Trong lòng Nguyên Khải Phong hiện tại có thể nói giận dữ.
Hắn chính là cảnh giới Chân Thần đỉnh phong, Mục Vân chỉ là một Chân Thần hậu kỳ, lại dám giết hắn, người này quả thực muốn chết.
Trong lòng quát một tiếng, Nguyên Khải Phong xông ra ngoài, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào Mục Vân.
- Sử dụng kiếm trước mặt ta?
Toàn bộ đệ tử trong Kiếm Thần tông, kiếm thuật trình độ mạnh hơn Mục Vân ta, chỉ sợ một tay cũng có thể đếm tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận