Vô Thượng Thần Đế

Chương 2639: Thủy Tinh Điện

Giữa hai người, thật lâu không nói, Tần Mộng Dao cuối cùng mở miệng phá vỡ bình tĩnh nói:
- Tại sao lại nhìn ta như vậy?
- Dao nhi, nàng có thể nhớ tới ta, thật tốt.
- Ta thấy ta không thể nhớ chàng, chàng cũng rất tốt.
Tần Mộng Dao nhìn Mục Vân, lãnh đạm nói:
- Ngoại trừ Tâm Nhi muội muội cùng Duẫn nhi muội muội, Diệp Tuyết Kỳ, Minh Nguyệt Tâm, Cửu Nhi, Diệu Tiên Ngữ, không phải bồi chàng rất tốt sao?
- Thiếu ai, cũng không được!
Mục Vân mặt dày vô sỉ nói.
- Ta thấy chàng là có ai cũng có thể.
- Ôi...
Mục Vân hiện tại đột nhiên kêu lên một tiếng.
- Làm sao vậy?
Tần Mộng Dao nhìn Mục Vân, nhất thời khẩn trương.
- Trái tim ta đau đớn....
- Không chút đứng đắn.
Nhìn Tần Mộng Dao, phiền não của Mục Vân dần dần ổn định lại.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt Mục Vân trắng bệch, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
- Làm sao vậy?
Tần Mộng Dao hiện tại hoảng hốt.
Tuy rằng bề ngoài nàng lạnh lùng, nhưng đối đãi với Mục Vân, lại mở rộng lòng, bày ra một mặt của tiểu nữ nhân, tính cách tùy tiện, để cho nàng đối với những người khác, thân thiện không nổi.
- Huyết Kiêu chính là Huyết tộc nhất mạch, huyết mạch thiên phú là ngự hồn, hiện tại, phản ứng tới rồi.
Mục Vân ho máu tươi, nói:
- Không sao đâu, ta cần tự mình giải quyết, nàng hộ pháp cho ta.
- Ừm.
Tần Mộng Dao khẩn trương nhìn Mục Vân.
Hiện tại, Mục Vân ngồi xuống, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
- Xem ra, thiên phú huyết mạch, quả nhiên bá đạo, khó trách, trong thần giới, thập đại gia tộc, có thể có được lực thống trị cường đại như vậy.
Ngồi xuống, Mục Vân cẩn thận cảm ngộ thân thể của mình.
Ngoại thương cũng không phải chuyện phiền toái, phiền toái chính là huyết mạch trong thân thể hắn.
Huyết mạch chịu đã kích quá lợi hại, khiến cho hắn hiện tại bị quấy nhiễu.
Mà hiện tại, bên trong thân thể hắn, tựa hồ không chỉ có hiệu quả huyết mạch của mình, còn của...Huyết Kiêu.
Mục Vân ngẩn ra, sững sờ tại chỗ.
- Thôn phệ huyết mạch, chẳng lẽ có thể thôn phệ thiên phú huyết mạch của người khác?
Mục Vân vội vàng tiến vào trong bia thánh, tìm được Mục Phong Trần.
- Không có khả năng.
Mục Phong Trần thẳng thắn đáp lại:
- Mục tộc chúng ta tồn tại hơn trăm vạn năm, cho dù lão tổ có thiên phú hơn người, khai sáng Mục tộc, mở ra huyết mạch thiên phú thôn phệ, cũng chưa từng có năng lực thôn phệ huyết mạch thiên phú của người khác.
- Nếu thật sự tà môn như vậy, Thần giới làm gì còn có cửu đại Thần tộc khác?
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
Cái này cũng đúng, thật có thể thôn phệ thiên phú huyết mạch của những người khác, vô luận người nào mở ra thiên phú huyết mạch, cầm tới cắn nuốt, chẳng phải có được mười loại thiên phú huyết mạch, vậy ngẫm đã cảm giác khủng bố...
- Nhưng mà...
Mục Vân lại do dự nói:
- Vì sao ta cảm giác được một cỗ cảm giác không giống, lạc ấn vào trong thân thể, loại cảm giác này, rất giống như trên người Huyết Kiêu truyền đến....
- Ừ?
Mục Phong Trần hiện tại sửng sốt.
Mục Vân vội vàng tỉnh lại, lôi kéo Tần Mộng Dao.
- Nàng đừng nhúc nhích, phóng thích hồn lực của nàng ra, không cần phản kháng.
- Ồ!
Tuy rằng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng Tần Mộng Dao vẫn làm theo.
Mục Vân không dừng lại nữa, không ngừng dẫn dắt huyết mạch của mình, ý đồ thi triển ra một luồng năng lực ngự hồn kia.
Theo Mục Vân điều chỉnh huyết mạch của mình, một cỗ lực lượng thôn phệ lại dần dần tản mát ra.
Mục Vân nhất thời ngẩn người.
Hắn có thể khống chế năng lực thôn phệ huyết mạch của mình.
Mục Vân hưng phấn không nổi.
Hắn không phải muốn mở ra thôn phệ, mà muốn mở ra năng lực ngự hồn, vừa mở ra thôn phệ, Tần Mộng Dao kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy hồn thức của mình đều bị lôi kéo.
Mục Vân không nói nhảm, tiếp tục thi triển uy năng huyết mạch của mình.
Dần dần, giữa lực lượng thôn phệ kia, một cỗ lực lượng khác biệt, từ từ xuất hiện.
Dần dần, Tần Mộng Dao cảm giác được hồn thức của mình không phải bị thôn phệ, mà bị dung hợp, bị hấp thu, dần dần biến mất.
Mục Vân vội vàng dừng tay.
- Quả thật là như thế.
- Làm sao vậy?
Tần Mộng Dao khó hiểu nói.
- Ta vừa rồi đều cảm giác được huyết mạch chàng đang dung hợp hồn thức của ta...
Mục Vân hiện tại không có giải thích, Mục Phong Trần hiện tại cũng vẻ mặt ngây thơ.
- Mẹ kiếp!
Mục Phong Trần đột nhiên phản ứng lại, nhịn không được nói một câu thô lỗ, nói:
- Chẳng lẽ, đây chính là Cửu Mệnh Thiên Tử?
Giờ khắc này, Mục Vân cùng Mục Phong Trần đều lâm vào khiếp sợ.
Mà Quy Nhất cảm giác được tất cả, giờ khắc này thân thể lại căng thẳng, ở trong Tru Tiên đồ, không nói một lời.
- Quy Nhất, ngươi có cảm giác được không?
Mục Vân hưng phấn nói.
- Ta cư nhiên thôn phệ đến huyết mạch thiên phú của Huyết Kiêu? Tuy rằng chỉ là rất yếu ớt, nhưng tương lai cảnh giới ta tăng lên, huyết mạch thiên phú cường đại lên, nói không chừng cũng có thể có được thiên phú ngự hồn cường hoành.
- Ừm.
Quy Nhất hiện tại gật đầu.
- Ngươi làm sao vậy?
Mục Vân cảm giác ngữ khí của Quy Nhất không đúng.
- Không có gì, đây là chuyện tốt, nếu ngươi thật sự có thể thôn phệ thiên phú huyết mạch của người khác, vậy tương lai, thiên phú huyết mạch của thập đại Thần tộc, ngươi có thể một người tập hợp đầy đủ, đến lúc đó, hướng tới vô địch.
- Ừm.
Mục Vân gật đầu nói:
- Đến lúc đó, những đại thần tộc nợ Mục tộc ta, đều sẽ trả lại từng người một.
Quy Nhất gật gật đầu, ẩn nấp vào chỗ sâu trong Tru Tiên Đồ, không mở miệng nữa.
Mục Phong Trần hiện tại cũng hoàn toàn lâm vào trong khiếp sợ mừng như điên.
Mục Vân vội vàng bắt đầu tu hành.
Lúc trước, huyết mạch ngự hồn Huyết Kiêu lưu lại trong thân thể hắn, chống đối hồn phách của hắn, không có hồn thức tác dụng, muốn khôi phục thương thế, khó có thể lên trời.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ý thức ngự hồn bị dung hợp, liền trở thành một bộ phận trong huyết mạch của hắn.
Bây giờ, hắn có thể buông tay để phục hồi.
Lực lượng, từng tầng từng tầng tiến vào trong thân thể, khóe miệng Mục Vân dần dần hiện ra một nụ cười.
Mà hiện tại, trong Tru Tiên đồ, Quy Nhất lại lẳng lặng đợi, không nói một lời.
Từ từ, thở dài một hơi, Quy Nhất lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ, hết thảy đều đã được định trước sao...
Thời gian không lâu lắm, Mục Vân dần dần mở hai mắt ra.
Giờ khắc này hắn trở nên sinh long hoạt hổ.
Vết thương bề ngoài thân thể, tại thời điểm này đã được khôi phục.
Cả người hắn thoạt nhìn, tinh khí thần cường thịnh.
- Được rồi.
Mục Vân nhìn Tần Mộng Dao, cười nhạt một tiếng.
- Được rồi?
- Đúng vậy.
Mục Vân cười nói:
- Đã tốt rồi.
- Thật hay giả? Chàng vừa rồi....
- Thật.
Mục Vân cười nói:
- Thiên phú huyết mạch của ta chính là thiên phú thôn phệ của Mục Tộc, thiên phú ngự hồn của Huyết Kiêu, một bộ phận năng lực bị ta thôn phệ được, hiện tại, ta cũng có được thiên phú ngự hồn yếu ớt nhất định, tuy rằng rất yếu, nhưng quả thật tồn tại.
- Ta cũng không biết sao lại như vậy, nhưng đây hiển nhiên là chuyện tốt.
Tần Mộng Dao kinh ngạc há miệng, không biết nên nói cái gì.
- Theo ta được biết, thiên phú huyết mạch của Mục tộc là thôn phệ, nhưng không thể thôn phệ thiên phú huyết mạch của tộc khác. Thực sự đáng kinh ngạc!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận