Vô Thượng Thần Đế

Chương 237: Nghị luận tình thế

- Lão Lý, ngươi làm gì không làm cho hắn nói.
Vương Chí Kiệt hừ khẽ nói:
- Hai nữ nhi này của ta giống với nương của nàng, tự tiện làm chủ, đứa nhỏ Tâm Nhã này, thế mà còn... Ai...
- Vương tộc trưởng, Tâm Nhã muội muội tình hữu độc chung đối với sư tôn của Mặc Dương, Mục Vân kia xác thực cũng xứng với Tâm Nhã muội muội.
Lý Trạch Lâm hoà giải nói.
- Ta tấy Mục Vân còn không bằng Lý Trạch Lâm ngươi đâu!
Vương Chí Kiệt khẽ nói:
- Tiểu nha đầu này chỉ lo gây chuyện cho ta, nào giống ngươi, chia sẻ giải lo cho cha ngươi.
Lý Trạch Lâm cười khổ một tiếng.
- Lão Vương, bằng không, hôm nào đi xem con rể tương lai của ngươi đi?
- Ta mới lười đi!
Vương Chí Kiệt hừ hừ, nói:
- Đều nói chọn rể giống như nhìn nữ nhi của mình bị heo ủi, bây giờ ta chính là loại cảm giác này, Mục Vân kia, ta thấy rất không vừa mắt.
- Chuyện này còn không có cắm rễ tại Trung Châu đại lục đâu, trước hết đắc tội toàn bộ Thánh Đan tông, Lục Ảnh huyết điện cùng với Thiên Tà đảo, ta xem tiểu tử này kết thúc như thế nào!
Chuyện Tử Mộc chính là Mục Vân, đương nhiên là không gạt được tai mắt của những thế lực lớn như Tam Cực điện.
Mà chuyện Mục Vân từng làm tại Nam Vân Đế Quốc, cũng là oanh oanh liệt liệt, những Đại đầu mục này đương nhiên là có nghe thấy.
- Thôi thôi!
Lý Vân Tiêu phất phất tay nói:
- Sau ba tháng, các thế lực lớn ở trên Trung Châu đại lục sẽ tề tụ về Vạn Quỷ Phủ Quật, tìm tòi bí mật của Vạn Quỷ Phủ Quật, đến khi đó, Tam Cực điện ta đương nhiên cũng sẽ đi, thuận tiện chọn lựa một ít thế lực thuộc hạ ưu tú cùng nhau đi tới, đến lúc đó, mang theo người của Vân Môn đi!
- Vâng, thuộc hạ sẽ đi thông báo!
Mục Vân bị ném vào trong Vạn Quỷ Phủ Quật, chỉ có bọn người Thánh Vũ Dịch và Tần Mộng Dao biết được, tin tức cũng chưa truyền đến Tam Cực điện này.
Nếu như bọn hắn biết tin tức này, chỉ sợ hiện tại đã lập tức trói chặt Mục Vân đến, móc ra bí mật của hắn.
Chỉ là Thánh Vũ Dịch vốn là dự định vùi đầu Mục Vân vào trong Vạn Quỷ Phủ Quật, để Tần Mộng Dao sớm thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, mượn nhờ lực lượng thần phách, mở ra Vạn Quỷ Phủ Quật.
Thế nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, bởi vì Mục Vân xâm nhập, Vạn Quỷ Phủ Quật chân chính sớm đã là bị Mục Vân dọn sạch, còn lại chỉ là điện trong điện, một giả điện Vạn Quỷ lão nhân thiết trí xuống tới cố ý mê hoặc đám người.
Chỉ là điểm này, chỉ có Mục Vân biết được, hắn quả quyết sẽ không nói ra.
Vô luận là Thánh Đan tông, hay là Thiên Tà đảo, hoặc là Lục Ảnh huyết điện, đối mặt với một nơi tràn đầy dụ hoặc như vậy, chắc chắn sẽ không buông tay mặc kệ.
Tuyệt đối là muốn xông vào một lần.
Cho nên hắn muốn xem thật kỹ.
Chỉ là một ngày này, Mục Vân sáng sớm mới từ trên giường mở hai mắt ra đã cảm thấy ngực một trận mềm mại.
Đưa tay nhìn lại, lại phát hiện một khuôn mặt đang mỉm cười, mị lực cực hạn, lẳng lặng mỉm cười nhìn mình.
- Tâm nhi...
- Vân ca!
Vương Tâm Nhã hung hăng vùi đầu vào trong lồng ngực Mục Vân, nước mắt dần dần chảy ra.
- Đại trứng thối, ta còn tưởng rằng chàng chết rồi, không ngờ ngươi...
Một phát bắt được ngọc thủ của Vương Tâm Nhã, Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Ta có thể dễ dàng chết như vậy sao? Yên tâm đi, trong thiên hạ còn không có người có thể giết ta!
- Nhưng mà, chàng thật sớm đã leo trên giường của ta, đè ép mệnh của ta thế mà!
- Hả? Đè ép nàng chỗ nào?
- Chàng không cảm giác được sao?
Mục Vân làm xấu cười một tiếng, kéo chăn, kéo Vương Tâm Nhã vào trong chăn.
Trong gian phòng, dần dần dâng trào xuân sắc, một mảnh cảnh sắc kiều diễm...
Mặt trời lên cao, hai bóng người từ trong phòng đi ra, Mục Vân lại phát hiện Mặc Dương đứng ở cách cửa vào xa đó.
- Sư tôn!
- Hả? Mặc Dương, ngươi tới nơi này làm cái gì?
- Ách... Thiếu điện chủ Tam Cực điện - Lý Trạch Lâm đến, nói là có việc thương lượng với ngài!
- Nha! Đến lúc nào?
- Sáng sớm!
- Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm cho ta!
Mục Vân ngẩn người.
- Ách...
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời khỏi, Mặc Dương im lặng tự nhủ:
- Nếu như ta nói cho ngài sớm một chút, ngài còn không bổ ta!
- Tiểu yêu tinh nàng là đi cùng Lý Trạch Lâm đúng không?
- Đúng vậy!
Vương Tâm Nhã thản nhiên nói.
- Vậy sao nàng không nói...
- Ngươi...
Vương Tâm Nhã quệt mồm nói:
- Ta đã sớm muốn nói cho chàng, thế nhưng ngươi lại không cho ta cơ hội để nói!
- Vậy hắn đến có chuyện gì? Bày đồ cúng cung phụng cho Tam Cực điện các ngươi, cũng đủ số rồi!
Mục Vân khó hiểu nói.
- Sau ba tháng, các thế lực lớn đều sẽ phái người đi tới Vạn Quỷ Phủ Quật, Lý bá bá cảm niệm chàng là con rể cha ta, để chàng hộ tống tiến đến!
- Cái gì?
Nghe thấy lời này, Mục Vân trợn mắt hốc mồm.
- Ta không đi!
Trong đại điện Vân Môn, nghe thấy Lý Trạch Lâm nói vậy, Mục Vân không chút do dự từ chối nói.
- Vì sao?
Lý Trạch Lâm hơi kinh ngạc nói:
- Mục huynh, mặc dù mỗi lần tiến vào Vạn Quỷ Phủ Quật đều có thu hoạch, thế nhưng khó đảm bảo một lần này sẽ tìm được bảo tàng, đây chính là cơ duyên to lớn!
- Lý Trạch Lâm, Ngươi... Ngươi trở về nói cho ba vị điện chủ, bảo tàng thì Mục Vân ta không nhận nổi, Vạn Quỷ Phủ Quật này, ta sẽ không đi, lần sau lại đi, lần sau lại đi.
- Mục huynh, kỳ ngộ lần này, có thể gặp được thiên chi kiêu tử của các thế lực lớn trên Trung Châu đại lục, dù sao ngươi cũng nên có hứng thú chứ.
- Không hứng thú!
Mục Vân lần nữa nói:
- Lý huynh, ngươi phải biết, đồ đệ bảo bối của ta vừa thành lập Vân Môn, ngươi nói ta đi, xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Cho nên hiện tại, ta không thể rời khỏi!
- Cái này...
Lúc đầu, Lý Trạch Lâm phỏng đoán, để Mục Vân cùng nhau đi tới Vạn Quỷ Phủ Quật, Mục Vân khẳng định sẽ cực kỳ mừng rỡ, làm sao biết, hắn lại ngạnh sinh sinh không nguyện ý.
Như thế làm cho hắn khó xử!
Trở về Tam Cực điện, hồi bẩm ba vị điện chủ lời này, ba người lập tức trợn mắt hốc mồm.
Chuyện tốt như vậy, hắn còn không nguyện ý đi?
- Ngươi xem một chút, các ngươi xem, tiểu tử này, ta thấy chính là không có đầu óc, tham sống sợ chết, thật không biết Tâm Nhã coi trọng hắn điểm nào!
Vương Chí Kiệt hùng hổ, phẫn nộ đến cực điểm.
Nữ nhi của hắn - Vương Tâm Nhã lại chạy đến Đông Vân thành, con rể tương lai như vậy, quả thực làm cho hắn rất mất mặt.
- Lão Vương, ngươi gấp cái gì, còn chưa nói nguyên nhân mà?
Lý Vân Tiêu mở miệng nói:
- Trạch Lâm, nói cho Vương thúc thúc của ngươi nghe nguyên nhân đi?
- Nga, là như vậy, Mục Vân nói Vân Môn hiện tại vừa mới xây dựng lại, cần hắn lưu tại Đông Vân thành nhìn một chút, để phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
- Cẩu thí!
Vương Chí Kiệt mắng:
- Hắn cho rằng là hắn là ai? Cảnh giới Thông Thần tam trọng, tài giỏi lắm sao? Lâm Khánh Khiếu còn không ngừng nhìn? Cần hắn nhìn?
- Khụ khụ... Vương thúc thúc, là tứ trọng...
Lý Trạch Lâm lúng túng nói.
- Hắn...
Vương Chí Kiệt vừa định mở miệng, nghe thấy lời này, lại là sững sờ.
Tứ trọng?
Thông Thần tứ trọng?
Tiểu tử này mới bao lâu, lại tấn thăng một trọng cảnh giới!
- Ách, Vương huynh, chuyện này, vẫn là ngươi nói một chút đi, chúng ta sẽ không nhúng tay vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận