Vô Thượng Thần Đế

Chương 4045: Chém chết Thạch Khoan (1)

Hai tay Mục Vân chắn trước người, từng tiếng rầm rần nổ tung, toàn thân Mục Vân đều hơi co rút.
Một cỗ lực trùng kích thật lớn kia, thật sự quá mức bá đạo.
- Tiểu tử, ngươi có thể chết mà không hối tiếc!
Thạch Khoan hiện tại có chút bá đạo.
Cũng không phải hắn tự phụ, mà hắn mở ra tam thể ma văn, cảnh giới Thánh Đế trung kỳ cũng không phải đối thủ của hắn, thủ đoạn Mục Vân lợi hại chính là hỏa diễm màu đen cổ quái.
Nhưng chỉ cần tránh thoát ngọn lửa màu đen kia, sẽ không sợ hãi.
Hiện tại Mục Vân nhìn Thạch Khoan, thần sắc càng cẩn thận.
Đối thủ cùng cảnh giới, Thạch Khoan có thể nói là khó chơi nhất mà hắn gặp phải từ khi tiến vào Khôn Hư giới tới nay.
Tên này, da thịt cứng rắn như sắt, thân thể đặc biệt mạnh mẽ.
Và mạnh mẽ, không chỉ cơ thể, mà còn có tốc độ.
Tốc độ của người này nhanh hơn tia chớp.
Đối thủ phiền toái như vậy, đúng là lần đầu tiên gặp phải.
- Thế nào? Không còn cách nào khác sao? Nếu ngươi chỉ có chút năng lực này, vậy sẽ làm cho ta rất thất vọng.
Thạch Khoan hiện tại nhếch miệng nói.
Hắn vừa chuẩn bị toàn lực ứng phó, tựa hồ Mục Vân đã đạt tới cực hạn.
- Năng lực? Nếu chỉ có chút năng lực này, vậy ta cũng không đi tới mức như hôm nay.
Trong lòng bàn tay Mục Vân, một thanh trường kiếm từ từ xuất hiện.
Không phải Ly Uyên thánh kiếm, mà là Chỉ Thiên kiếm.
Chỉ Thiên kiếm, kiếm thân ánh sáng ảm đạm, văn lộ mặt ngoài rất không rõ ràng, thoạt nhìn bạc nhược dị thường.
Nhưng trong thời gian này, Mục Vân lại phát hiện ra điểm cường hoành của kiếm này.
Người cầm kiếm càng cường đại, uy lực của kiếm này lại càng cường đại.
Hơn nữa loại cường đại này, không chỉ thực lực, còn có khí huyết cùng tinh thần cường đại, khí thế chưa từng có.
Giống như tướng soái của trăm vạn đại quân, tướng soái có khí thế cường đại, trăm vạn đại quân có thể phát huy ra thực lực, càng tăng cường.
Chỉ Thiên kiếm, chính là như thế.
Khí thế của Mục Vân càng cường đại, uy năng của Chỉ Thiên kiếm, sẽ càng cường đại.
Giờ khắc này, khí tức toàn thân Mục Vân ngưng tụ, sát khí đằng đằng.
Sơ cấp kiếm hồn, lúc này dần dần phóng thích ra, cùng Chỉ Thiên kiếm dung hợp thành một thể.
Uy năng kiếm hồn cường đại khiến cho Mục Vân hiện tại thoạt nhìn hoàn toàn không giống.
- Thú vị!
Thạch Khoan nhếch miệng, tiến lên, sát khí tràn ngập.
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên, mặt đất giống như muốn nứt ra, khí tức toàn thân Thạch Khoan phóng thích ra.
Cỗ khí tức cường đại kia làm cho người ta lạnh run.
- Trảm!
Cầm kiếm giết ra, tốc độ của Mục Vân lúc này nhanh hơn so với vừa rồi gấp mấy lần.
Hai tàn ảnh ở trong đình viện, đan xen ngang dọc.
Hiện tại Thanh Độn cùng Thanh Nham hai người ở trong chính viện, nghe động tĩnh tiền viện, trong lòng lo lắng không thôi.
- Đại ca, bằng không chúng ta đi ra ngoài giúp hai người bọn họ đi!
Thanh Độn hiện tại nhịn không được nói.
Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ hai người có thực lực đều mạnh, nhưng đối phương là Nham Ma tộc Thạch Khoan, cũng là một người ngoan độc.
- Chúng ta đi ra ngoài, ngược lại thêm phiền phức.
Thanh Nham cười khổ nói.
Huynh đệ bọn họ hai người chỉ là Thánh Tôn cực vị cảnh.
Thánh Tôn cực vị cảnh cùng Thánh Đế chênh lệch, thật sự quá lớn.
Trong lòng Thanh Độn hiện tại cũng có bất an.
Bọn họ ngày đó lựa chọn lưu lại, hơn phân nửa là bởi vì Cốc Thanh Dực, thật ra Mục Vân cũng biết điểm này.
Nhưng mặc dù vậy, Mục Vân hiện giờ vẫn chiếu cố bọn họ.
Như thế bọn họ cũng nhìn ra một ít tính cách của Mục Vân, người khác ra tay giúp đỡ, Mục Vân sẽ nhớ rõ phần ân tình này, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.
Nhưng hiện tại, hai người lại không giúp được gì, chỉ có thể sốt ruột.
Hiện tại, tiền viện, toàn bộ đình viện, khắp nơi đều là vết kiếm, cùng với nguyên lực lướt qua tạo ra tổn hại.
Mấy vị Thánh Đế giao thủ, đặt ở ngoại giới, đủ để hủy diệt một mảnh sơn mạch, mà hiện tại, lại tổn hại thu nhỏ đến cực hạn.
Phanh...
Một tiếng rầm vang lên, hai thân ảnh hiện tại tách ra.
Mục Vân cầm Chỉ Thiên kiếm trong tay, sát khí đằng đằng.
Mà Thạch Khoan hiện tại, trên hai tay cứng cỏi, lại xuất hiện vài kiếm vết, từng tia máu tươi chảy ra.
- Có thể làm cho ta bị thương, tiểu tử ngươi, xem ra kiếm thuật không tệ.
Thạch Khoan bề ngoài nói như thế, trong lòng lại vạn phần kinh ngạc.
Hắn thân là con cháu tinh anh của Nham Ma tộc, từ nhỏ đến lớn được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, mà huấn luyện này, cũng là tôi luyện thân thể cường đại của hắn.
Nhưng bây giờ, lại bị Mục Vân đả thương.
Thạch Khoan quát khẽ một tiếng, một phen xé rách quần áo trên người mình.
Thân hình to con, màu da hơi đồng, tràn ngập lực lượng bùng nổ.
- Tiểu tử, chết rồi, ngươi cũng không oan.
Thạch Khoan hừ một tiếng, một tay cởi bỏ quần áo, ở vị trí trái tim, một đoàn ánh sáng màu tím, hiện tại lóng lánh.
Hào quang màu tím lúc này khuếch tán, một cỗ ba động mạnh mẽ tràn ra.
Cảm nhận được ba động mạnh mẽ, trong mắt Mục Vân càng sáng.
Ở nơi đó, hắn cảm giác được một cỗ tinh khí cực kỳ mênh mông cường thịnh, quả thực còn cường đại gấp mười lần trăm lần so với khí huyết của Thạch Khoan.
Mà đồng thời bên kia, Thạch Trọng Sơn cùng Thạch Trọng Minh hai người sắc mặt càng là kinh biến.
- Công tử không thể.
Hai người hiện tại đều mở miệng.
- Có gì không thể?
Thạch Khoan nhếch miệng nói:
- Tên này, đáng để ta làm như vậy.
Sắc mặt Thạch Trọng Sơn cùng Thạch Trọng Minh hiện tại rất khó coi, nhìn mục Vân một cái thật sâu.
Gia hỏa này, khó giết như vậy không?
- Mục Vân, có thể để cho ta vận dụng Nham Ma chi tâm đến giết ngươi, ngươi thật sự có thể chết mà không hối!
Thạch Khoan nhìn về phía Mục Vân lần nữa nói.
- Khuôn mặt ngươi không đau?
Mục Vân hiện tại không nói gì.
- Từ vừa rồi đến bây giờ, ngươi nói bao nhiêu câu ta chết mà không hối, nhưng đến bây giờ, ta không phải vẫn sống rất tốt sao?
Thạch Khoan nhìn về phía Mục Vân, trong mắt càng ngày càng hung ác.
Thùng thùng...
Thùng thùng...
Đột nhiên, nương theo bộ vị trái tim Thạch Khoan nhảy lên, Nham Ma chi tâm giống như bám vào trái tim Thạch Khoan.
Từng tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, càng ngày càng vang dội, thậm chí mặt đất hiện tại đều theo luật động.
Mục Vân ầm ầm, bàn tay đánh ra, Chỉ Thiên kiếm hiện tại giết ra.
- Vô dụng!
Thạch Khoan hừ một tiếng, cước bộ bước ra, sát khí đằng đằng.
Đông...
Tiếng nổ tung nặng nề vang lên, hai người hiện tại gắt gao va chạm cùng một chỗ, lực lượng bộc phát cường đại, quả thực có thể so với cường độ Thánh Đế trung kỳ giao thủ.
Mục Vân từng bước giết ra, Thạch Khoan từng bước va chạm.
Mà theo giao thủ, Mục Vân phát hiện, khí tức trong cơ thể Thạch Khoan lại càng ngày càng cuồng bạo.
Dây dưa như thế, bản thân Thạch Khoan bộc phát, thật sự có thể tương đương với Thánh Đế trung kỳ.
Mục Vân cắn răng.
- Cửu Tinh Bá Thiên Thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận