Vô Thượng Thần Đế

Chương 2408: Phiền toái luôn đến

Diệu Tiên Ngữ dứt khoát nói:
- Ta đang bồi phu quân ta ăn cơm, cơm nước xong xuôi, còn có rất nhiều chuyện muốn làm đây.
- Hắn? Quên đi thôi.
Nam tử khinh miệt nhìn Mục Vân một chút, nói:
- Ngươi nhìn hắn có ta soái khí sao? Ta nghĩ, ngươi mỗi ngày đi cùng với hắn, cũng rất phiền.
- Không có phiền hay không!
Diệu Tiên Ngữ lắc đầu, nói:
- Ta mới gặp mặt phu quân ta thôi.
- Tiểu tử này, không có soái khí như ta, cũng không có thân phận cao quý như ta, ngươi đi theo ta, bên trong Yêu Vực này, không người dám khi dễ ngươi, làm gì chấp nhất một kẻ hấp hối sắp chết?
- Lạc lạc...
Nghe đến lời này, Diệu Tiên Ngữ đột nhiên cười.
Quay người nhìn Mục Vân nói:
- Hảo phu quân, người ta nói ngươi không có soái bằng người ta, mà lại nói ngươi là người sắp chết kìa...
- Cho dù chàng chết, đêm nay cũng phải cho ta ăn no nha, nếu không ngươi chết rồi, ta cũng sẽ không buông tha cho chàng nha!
Diệu Tiên Ngữ nói, trên mặt hiện ra một nụ cười đắc ý, thậm chí mang theo quỷ dị.
- Đã chết mà còn không buông tha ta, chẳng lẽ nàng cũng có hứng thú đối với thi thể.
Mục Vân vuốt vuốt đầu Diệu Tiên Ngữ, cười nhạt nói.
Thấy cảnh này, sắc mặt nam tử đầy âm trầm.
Một nam một nữ này căn bản không có để hắn ở trong mắt.
- Ngươi muốn chết!
Một gã hộ vệ bên người nam tử nhìn không được, nói:
- Đây là Ô Minh Dụ đại nhân của Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc chúng ta, hai người các ngươi hiện tại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói không chừng còn có thể thả các ngươi một mạng.
- Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc?
Diệu Tiên Ngữ nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nói:
- Phu quân, ta không muốn nhìn thấy người của Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc.
- Tốt, ngươi nói không gặp, liền không gặp.
Mục Vân quay người, nhìn mấy người, nói:
- Lạc Thiên Hành, mang mấy người, đuổi bọn hắn ra ngoài, không đi liền giết.
Nghe đến lời này, Ô Minh Dụ ngây ngốc.
Tình huống như thế nào?
Gia hỏa này ngốc hả? Đang nói chuyện với ai thế?
Thế nhưng tiếp theo, tiếng bá bá bá vang lên, năm thân ảnh đột nhiên hiện ra sau lưng bọn hắn, không nói hai lời, nhấc bọn hắn lên.
- Các ngươi là ai?
- Đưa ra ngoài!
Lạc Thiên Hành chất phác nói.
- Lăn đi!
Ô Minh Dụ hiện tại lại vỗ ra một chưởng, tránh thoát trói buộc, nhìn mấy người.
- Mục Vân, ngươi chết chắc, tộc trưởng Ô Đan chúng ta đã trên đường tới, nếu ngươi không muốn chết, liền giao ra nữ nhân này, tự trói mình, đi bồi tội.
Nghe đến lời này, Diệu Tiên Ngữ cười đau cả bụng.
- Phu quân, người này nói rất có ý tứ đó, chàng không muốn chết, thì tự mình trói mình lại, đi bồi tội nhận chết, kia không phải chết sao?
- Thật có ý tứ!
Mục Vân cười cười, nói:
- Đã như vậy, liền giết đi.
- Giết ta? Ngươi còn kém chút hỏa hầu.
Toàn thân Ô Minh Dụ bộc phát khí tức, rõ ràng là tam phẩm Tiên Vương.
Mục Vân liếc một chút, nhìn Lạc Thiên Hành nói:
- Đừng phá hủy đem đây.
- Tuân mệnh, chủ nhân!
Lạc Thiên Hành vừa dứt lời, tiến lên, đi vào trước người Ô Minh Dụ, bàn tay vung lên, một cỗ khí tức mênh mông đột nhiên xuất hiện.
Ô Minh Dụ biết, gặp cao thủ.
Không nói hai lời, một chưởng nghênh tiếp.
Phịch một tiếng nổ vang vang lên.
Bàn tay Ô Minh Dụ nháy mắt thay quay mười tám vòng, biến thành bánh quai chèo, trên mặt rơi xuống mồ hôi, hét thảm một tiếng.
Lạc Thiên Hành không nói hai lời, một tay nhấc Ô Minh Dụ lên.
- Giết đi!
- Vâng!
Lạc Thiên Hành xoay người một cái, hai tay vặn cổ Ô Minh Dụ, răng rắc một tiếng, Ô Minh Dụ triệt để không có sinh khí.
Mà giờ khắc này, mấy người khác đã sớm bị dọa sợ.
Tam phẩm Tiên vương, nói giết thì giết, Mục Vân này hoàn toàn là một kẻ điên.
Hơn nữa, bọn họ đã bày ra thân phận, nói mình là Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc.
Nhưng Mục Vân căn bản không để ý tới.
- Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi, Ô Minh Dụ đại nhân là tâm phúc của Tộc trưởng Ô Đan, ngươi dám giết hắn...
- Nói nhảm thật nhiều.
Mục Vân dứt lời, vài tên Huyết Vệ động thủ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, những khách nhân khác trong đại sảnh đã sớm mặt như màu đất.
Người này là ai?
Trong Yêu vực, còn dám ra tay tàn nhẫn với Ô Ngọc Phong Lang nhất tộc như vậy, không muốn sống nữa.
Mục Vân phất phất tay, ý bảo Huyết Vệ thanh lý mấy người, nhìn Diệu Tiên ngữ, nói:
- Không bị kinh sợ chứ?
- Không có không có, ta đều đã trải qua thảm hơn cái này, lúc trước vì sống sót, đan dược cũng không có, trên người cũng không có một tia Tiên khí, bánh bao nhân thịt người ta đều ăn qua.
Diệu Tiên không ngại nói.
Nghe được lời này, Mục Vân sáng suốt.
Chỉ sợ mấy trăm năm qua, Diệu Tiên ngữ chịu khổ không ít.
- Nàng nói nàng bị người đuổi giết, từ Linh vực chạy trốn đến Yêu vực?
Mục Vân mở lời:
- Người đuổi giết nàng là ai?
Linh vực, Mục Vân không tính xa lạ.
Diệu Tiên Ngữ vốn là đồ đệ của hắn, hiện tại lắc mình biến đổi trở thành nữ nhân của hắn, khoản nợ này, không thể quên đi.
- Sau này nói đi, hiện tại, trước tiên giải quyết nguy cơ trước mắt đã!
Diệu Tiên cắn môi, nhìn ngoài cửa lớn.
Tiếng ầm ầm vang lên, hiện tại ngoài cửa lớn, từng thân ảnh bước chân chỉnh tề, vừa nhìn đã biết được huấn luyện kỹ càng.
Hai gã nam tử trung niên cầm đầu, một người khí tức dày nặng, không mất đại khí, chính là tộc trưởng Tử Văn Yêu Lang - Tử Đỉnh Thiên.
Tử Đỉnh Thiên đột phá đến Lục phẩm tiên vương, hiện tại thu liễm khí tức toàn thân, rõ ràng cường đại hơn lúc trước một bậc.
Mà nam tử đứng bên cạnh Tử Đỉnh Thiên, Mục Vân cũng chưa từng thấy qua.
- Nàng vừa rồi không phải rất biết phu xướng phụ tùy à? Bây giờ làm thế nào cúi đầu ăn thôi vậy!
Nhìn Diệu Tiên ngữ cúi đầu không quản, Mục Vân cười hỏi.
- Không giống, người ta rất lợi hại, ta sợ.
Diệu Tiên cười đùa một tiếng, không để ý tới Mục Vân nữa.
- Ô Đan, Ô Đan, ngươi nghe ta nói, chuyện không phải như ngươi nghĩ.
Tử Đỉnh Thiên ngăn ở trước người Ô Đan, nói:
- Trong này nhất định có hiểu lầm gì đó.
- Hiểu lầm?
Ô Đan quát:
- Tử Đỉnh Thiên, chết là con trai ta, không phải con trai ngươi, lúc ấy ở đó có rất nhiều người, còn có thể có hiểu lầm gì? Mục Vân kia giết con trai ta, ta sẽ giết hắn.
- Ô Đan....
Tử Đỉnh Thiên hiện tại không ngừng khuyên bảo, nhưng Ô Đan căn bản không nghe.
Mà nhìn Mục Vân còn ở trong tửu lâu thảnh thơi uống trà, ăn cơm, vẻ mặt Tử Đỉnh Thiên đầy bất đắc dĩ.
Tử Vũ tên ngu xuẩn này, bảo hắn mang Mục Vân đi, trước tránh một chút rồi nói sau, hiện tại sao Mục Vân còn chạy ra ăn cơm.
Hiện tại Ô Đan đang tức giận, Mục Vân lại hạng người tâm cao khí ngạo, một lời không hợp, đánh nhau, đến lúc đó sẽ phiền toái.
- Chính là hắn.
Ô Đan chỉ vào Mục Vân, hỏi một tùy tùng bên cạnh.
- Chính là hắn, chính là hắn giết Ô Ngọc thiếu gia.
- Tốt!
Ô Đan hiện tại đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, mở miệng quát:
- Mục Vân? Mục đại sư? Là ngươi giết con trai ta, phải không?
- Mục đại sư không dám nhận, bất quá nhi tử ngươi là ai?
- Ngươi...... Con trai ta tên Ô Ngọc, là ngươi giết hắn phải không?
- Ồ... Là ta.
Mục Vân gật gật đầu nói.
Nghe được lời này, Tử Đỉnh Thiên chỉ cảm thấy phiền toái lớn sắp tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận