Vô Thượng Thần Đế

Chương 2128: Chẳng Lẽ Là Sự Thật? (2)

Nghe đến lời này, thân ảnh mơ hồ không lên tiếng nữa.
- Hi vọng ngươi không hối hận.
- Chuyển biến phương hướng đầu mâu của địch nhân, để nó đâm về thuẫn của địch nhân, thương tổn như vậy mới là lớn nhất.
Mục Vân hờ hững nói.
Nghe đến lời này, thân ảnh mơ hồ không lên tiếng nữa.
Mục Vân cúi đầu, trong nháy mắt lại ngẩng đầu, người kia đã biến mất không thấy gì nữa, giống như hết thảy đều không có tồn tại.
Thấy cảnh này, Mục Vân càng không hiểu.
Người này xuất hiện quỷ dị, biến mất cũng rất quỷ dị.
Đến cùng là ai?
Nhưng hiện tại, Mục Vân lại không có thời gian suy nghĩ.
Nhanh chóng leo lên đỉnh, nhảy vào bên trong sơn phong, bắt đầu giải khai phong ấn thứ tư.
Mà cùng lúc đó, phía trên đỉnh núi, thân ảnh mơ hồ lần nữa xuất hiện.
- Đem đầu mâu địch nhân chuyển biến phương hướng, đâm về thuẫn của địch nhân, thương tổn như vậy mới là lớn nhất... Xú tiểu tử, còn là đạo lý rõ ràng...
Vừa dứt lời, thân ảnh triệt để tiêu tán không thấy...
Mà cùng lúc đó một bên khác, lần lượt từng thân ảnh đã vọt thẳng vào trong sơn động.
Đến đến đại điện, mọi người thấy đại điện âm trầm, chỉ cảm thấy toàn thân băng lãnh một trận.
Nơi này vô cùng quỷ dị.
Lộ Đạp Vân đi phía trước, nhìn bốn phía, khẽ nói:
- Chỉ có một con đường, Mục Vân khẳng định ở đây.
- Tìm!
- Vâng!
Đám người phân tán ra.
Chỉ là đại điện cũng không lớn, đám người chỉ tìm một lát, phát hiện, phía trên đại điện chỉ có một thông đạo.
Phía sau bảo tọa thông đến một cánh cửa.
- Lộ sư huynh, chỉ có một cánh cửa này.
- Vào xem!-
Lộ Đạp Vân phân phó.
Hai tên đệ tử đi về phía đại môn.
Phía sau vương tọa trống rỗng, đen kịt một màu, không có bất kỳ tiếng gì, xích sắt cũng tiêu tán không thấy.
Phốc phốc...
Nhưng hai tên đệ tử vừa mới tới gần đại môn, không hề có điềm báo trước, tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, hai tên đệ tử bỏ mình.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời không dám khinh thường.
Lúc này, lại không cẩn thận, đó chính là chết.
Lộ Đạp Vân nói với một tên đệ tử bên người:
- Tiễn Phong, ngươi đi xem một chút.
- Vâng!
Tiễn Phong chính là nhất phẩm Kim Tiên, hắn đi, hẳn an toàn hơn một chút.
Lộ Đạp Vân tập trung tinh thần nhìn về phía trước, cẩn thận không thôi.
Tiễn Phong bước ra một bước, nhìn phía trước, cũng hết sức cẩn thận.
Phanh...
Đột nhiên, trong nháy mắt Tiễn Phong bước vào cửa lớn, thân thể đột nhiên nổ tung thành mây máu.
Nhất phẩm Kim Tiên, cũng không thể tiếp nhận.
Đại môn này cực kì cổ quái.
Lúc đầu, Lộ Đạp Vân còn hoài nghi Mục Vân giở trò quỷ.
Nhưng bây giờ, tuyệt đối không phải Mục Vân.
Cho dù Mục Vân lại nghịch thiên, nhất phẩm Kim Tiên, cũng tuyệt đối có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Thế nhưng tại nơi này, không phải Mục Vân, thì là ai?
- Chậc chậc... Để cho thủ hạ đệ tử chịu chết, rất vui vẻ sao?
Ngay lúc này, khi Lộ Đạp Vân còn kinh nghi bất định, một tiếng nói trêu tức tiếng đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh, chậm rãi đi ra từ bên trong đại môn.
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân, Lộ Đạp Vân trong khoảnh khắc muốn xuất thủ.
Chỉ là Mục Vân hiện tại như thế nào cần ra tay, lui lại một bước, tiến vào trong cửa lớn.
Nghĩ đến công kích quỷ dị trong cửa lớn, Lộ Đạp Vân đột nhiên dừng lại.
- Trốn ở bên trong, không ra? Ngươi cho rằng như thế thì ngươi có thể sống sót?
Lộ Đạp Vân quát.
- Có bản lĩnh ngươi tới giết ta.
Nhìn Lộ Đạp Vân, Mục Vân giễu cợt nói.
- Ngươi...
Mục Vân lại cười nhạo một tiếng, nói:
- Lộ Đạp Vân, để ta nói cho ngươi, nơi này căn bản không phải phần mộ của Thanh Sơn Kiếm Thánh Lục Thanh Phong, mà là thánh mộ của Thiên Kiếm Tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn các ngươi hai vạn năm trước, Lâm Văn Hiên.
- Nơi đây, chính là mộ táng của Lâm Văn Hiên, các ngươi thân là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, mà càng là đệ tử đệ nhất phong, nên biết, nhìn thấy mộ địa phải làm như thế nào chứ.
Cái gì!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, đám người triệt để sôi trào.
- Ngươi hồ ngôn loạn ngữ.
- Ồ? Không tin sao?
Mục Vân cười nói:
- Ta nghĩ các ngươi tin, cũng sẽ không để ở trong lòng.
- Mục Vân, ngươi bớt ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.
Phong Động Thương hiện tại đi lên phía trước, quát:
- Hiện nhậm chức Phong chủ đệ nhất phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta chính là Thiên Kiếm Tử vạn năm trước, Vân Lang, Lâm Văn Hiên đã sớm chết.
- Người này được phái đi chém giết Lục Thanh Phong, kết quả mình chết rồi, căn bản không xứng là Thiên Kiếm Tử, để cho Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta mất mặt xấu hổ, chết rồi, cũng đáng đời.
Phiến Vũ cũng lạnh nhạt nói:
- Ngươi bớt ở chỗ này giả thần giả quỷ.
- Nói thật cho ngươi biết đi, Mục Vân, chúng ta trước kia chính là thuộc hạ của Lâm Văn Hiên, hiện tại ở trong tông môn, ai dám nhắc tới tên hắn? Lâm Văn Hiên đã là sỉ nhục của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Lộ Đạp Vân hờ hững nói:
- Ngươi ít cầm Lâm Văn Hiên tới dọa chúng ta, cho dù hắn còn sống, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng sẽ không thừa nhận hắn.
- Ha ha...
Lộ Đạp Vân mấy người vừa dứt lời, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.
Mà tiếng cười cũng không phải truyền ra từ miệng Mục Vân.
Trong cửa lớn đen nhánh, một thân ảnh từng bước bước ra.
Một thân quần áo cũ nát, hai mắt ảm đạm vô quang, lỗ trống vô thần, hốc mắt rỗng tuếch, khiến cho hắn giống như cương thi cứng ngắc.
Bàn tay lộ ra giống như cây khô, rất khủng bố.
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện, mọi người đều sững sờ.
- Ta là ai? Ta là ai? Ha ha...
Lâm Văn Hiên càng cười ha hả.
- Lộ Đạp Vân, Phong Động Thương, Phiến Vũ, vạn năm trước, ba người các ngươi bất quá chỉ là Nhân Tiên, ta thấy các ngươi cơ linh, thu làm đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, vạn năm sau, ba người các ngươi hiện tại đến cảnh giới Kim Tiên, lại không để ta vào trong mắt rồi?
Lâm Văn Hiên tùy ý cười to:
- Lâm Văn Hiên ta vạn năm trước bị mù, lựa chọn các ngươi.
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy Lâm Văn Hiên xuất hiện, ba người gấp gáp.
- Ta là ai?
Ý cười trên miệng Lâm Văn Hiên trở nên khô khốc, thân thể như cây khô run rẩy.
- Ta chính là sỉ nhục, chết cũng đáng trong miệng các ngươi kia!
- Không có khả năng.
Lộ Đạp Vân quát:
- Lâm Văn Hiên đã sớm chết, đã sớm chết.
- Chết rồi? Các ngươi hi vọng ta chết, ta sẽ để các ngươi nhìn, đến tột cùng ai càng đáng chết hơn.
Vừa dứt lời, ngón tay Lâm Văn Hiên vẩy một cái.
Phốc phốc phốc...
Lập tức, ba thân ảnh bỗng nhiên quỳ xuống đất.
Hai đầu gối triệt để vỡ nát, nỗi đau xé rách tim gan, để ba người cơ hồ hôn mê.
Nhưng hiện tại, trong mắt Lộ Đạp Vân lại lộ ra biểu lộ không thể tin.
- Linh Hư Độ Chỉ!
Lộ Đạp Vân quát.
- Lộ Đạp Vân, uổng cho ngươi còn nhận ra Linh Hư Độ Chỉ!
Lâm Văn Hiên cười nhạo nói:
- Ta ngày đó dạy cho ngươi một môn tiên pháp, chính là Linh Hư Độ Chỉ, ngươi còn nhớ?
Vừa nghe lời này, Lộ Đạp Vân triệt để trợn tròn mắt.
Lâm Văn Hiên, không phải đã chết rồi sao?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nhìn thấy Lộ Đạp Vân kinh ngạc đến ngây người, Phong Động Thương cùng Phiến Vũ hai người triệt để ngốc.
Chẳng lẽ... Là thật sự?
Bạn cần đăng nhập để bình luận