Vô Thượng Thần Đế

Chương 1730: Ngươi nói bậy gì đó

Bên cạnh, một tên nam tử mặc hắc bào trấn an nói:
- Bất quá là một Thiên Hân Nhi, tương lai, Tần sư huynh thành Lâu chủ, Thiên Hân Nhi sớm muộn cũng sẽ phủ phục dưới thân ngài, hiện tại, Nhậm Cương Cương chỉ là...
- Ngậm miệng!
Tần Thiên Vũ quát.
Nhắc đến Nhậm Cương Cương và Thiên Hân Nhi hai người, bên trong não hải Tần Thiên Vũ nhịn không được tư tưởng ra tràng cảnh hai người cá nước thân mật, vừa nghĩ tới Thiên Hân Nhi cả ngày lẫn đêm hầu hạ dưới thân Nhậm Cương Cương, Tần Thiên Vũ đã nhịn không được tức giận.
Mấy người đứng bên cạnh Tần Thiên Vũ biết tính tình đại sư huynh, cũng không dám nhiều lời.
- Tần sư huynh, nghe nói nữ nhân bị tưới nhuần qua, mới càng thêm mê người, đến thời điểm đó giết Nhậm Cương Cương, Thiên Hân Nhi sẽ càng thêm nghe lời.
Giờ phút này, một tiếng cười duyên vang lên, bên người Tần Thiên Vũ xuất hiện một nữ tử lãnh diễm động lòng người.
- Lạc Thủy Yên, vậy ngươi đã bị tưới nhuần qua hay chưa có bị tưới nhuần qua?
Tần Thiên Vũ nhìn người tới, trên mặt xuất hiện ý cười.
Lạc Thủy Yên, tôn nữ của Đại trưởng lão Lạc Hải, Tần Thiên Vũ thu được đại trưởng lão duy trì, thoát không ra quan hệ với Lạc Thủy Yên.
- Vậy ngươi đến Lạc Thủy Phong ta nghỉ ngơi một đêm liền biết.
Lạc Thủy Yên liếc mắt đưa tình, cười nói.
Vừa dứt lời, ánh mắt Lạc Thủy Yên rơi vào nơi xa.
- Đó chính là Mục Vân? Nhìn trắng tinh, chỉ là tú tài nhược quán bên trong phàm tục, chính là hắn để đại sư huynh ngài cau mày không yên?
- Thủy Yên, đừng thấy mặt ngoài Mục Vân như thế mà bị lừa, hắn rất giảo hoạt.
- Ồ?
Lạc Thủy Yên hào hứng.
- Đã như vậy, ta thử hắn một lần.
- Không thể!
Tần Thiên Vũ chặn lại nói:
- Giờ phút này Lâu chủ và mấy vị trưởng lão cùng tông chủ ngũ đại tông môn đều ở bên trong thương nghị đại sự, náo ra không thoải mái, cũng không tốt.
- Yên tâm, ta cũng sẽ không tự mình đi dò xét, gia hỏa này cảnh giới thất phẩm Địa Tiên, ta xem một chút...
Lạc Thủy Yên vừa dứt lời, ánh mắt khóa chặt phía trên một thân ảnh.
- Là hắn!
Lạc Thủy Yên chỉ một thân ảnh.
Cửu Trọng môn Thạch Bằng.
Thấy cảnh này, Tần Thiên Vũ khoanh hai tay trước ngực, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Chỉ thấy Lạc Thủy Yên đi đến chỗ Thạch Bằng bên kia, thấp giọng nói vài câu, lập tức, Thạch Bằng như uống máu gà, hưng phấn không thôi, chậm rãi gật đầu, ánh mắt bay tới bay lui trên người Lạc Thủy Yên, hận không thể xuyên thấu quần áo.
Thấy cảnh này, Tần Thiên Vũ cười một tiếng.
Không bao lâu, Lạc Thủy Yên trở về.
- Giải quyết rồi?
- Xong! Đại sư huynh một hồi chờ xem kịch vui đi.
Lạc Thủy Yên chậm rãi cười.
- Ta rất muốn biết, ngươi nói với hắn cái gì?
Tần Thiên Vũ hỏi.
- Không có gì, chỉ nói, nếu như hắn có thể chiến thắng Mục Vân, đêm nay ta cùng hắn nâng cốc thảo luận, nghiên cứu sự huyền bí của thân thể tiên nhân.
Nghiên cứu sự huyền bí của thân thể tiên nhân?
Tần Thiên Vũ nhịn không được bật cười.
- Đại sư huynh, ngươi cần phải cam đoan Mục Vân kia thắng nha, nếu không, ta không nguyện ý cùng hắn tìm tòi nghiên cứu huyền bí nhân thể đâu.
- Yên tâm đi, Thạch Bằng không phải đối thủ của Mục Vân.
Tần Thiên Vũ chậm rãi nói:
- Gia hỏa này mấy ngày trước dễ như trở bàn tay đánh bại bát phẩm Địa Tiên.
- A? Đại sư huynh thật xấu, vì cái gì không sớm một chút, sớm biết tất bại, ta đã xuất thủ!
Lạc Thủy Yên gắt giọng.
Một tiếng hờn dỗi này để mấy tên đệ tử sau lưng lúng túng đến gập cả lưng.
Bản thân thiên phú của Lạc Thủy Yên đã rất tốt, càng là tôn nữ của đại trưởng lão, từ nhỏ đến lớn, cao cao tại thượng.
Quan trọng nhất là, thiên tính người này cực kì - sắc.
Háo sắc cũng không phải đặc quyềncủa nam nhân, nữ nhân mà háo sắc, quả thực còn kinh khủng hơn nam nhân.
Lạc Thủy Yên chính là chứng minh cho điểm này.
Truyền ngôn liên quan tới vị mỹ nữ này bên trong Thiên Kiếm lâu cũng không ít.
Toàn bộ Thiên Kiếm lâu, từng có quan hệ với nàng, không có một ngàn, cũng có hơn mấy trăm.
Mặc dù người người phía sau nghị luận, thế nhưng Lạc Thủy Yên cũng không phải nam nhân nào đều ăn, chỉ tuyển chọn người mình thích.
Một ít đệ tử thì chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, đêm dài buồn bực ngán ngẩm hồi tưởng một chút, dùng hai tay đồ sát tử tôn đời sau của mình thôi.
Quả nhiên, Lạc Thủy Yên trở về không bao lâu, Thạch Bằng động.
Cách đám người, đôi mắt Thạch Bằng hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Thủy Yên, hai chân càng nhún nhún, phách lối cười một tiếng.
Sau đó xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Mục Vân.
- Mục Vân!
Lúc đầu, Mục Vân đang trò chuyện cùng hai người Nhậm Cương Cương, Thiên Hân Nhi, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Xoay người, nhìn bóng người trước người, Mục Vân giật mình.
- Ta biết ngươi?
Nhìn Thạch Bằng, Mục Vân lại đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe đến lời này, Thạch Bằng cơ hồ muốn phun máu.
Mục Vân này thực sự đáng ghét.
Hiện tại thế mà hỏi câu này.
- Ngươi không biết ta?
Thạch Bằng trầm giọng nói:
- Chuyện mười năm trước, ngươi quên rồi?
- Nha...
Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ngươi chính là đệ nhất đệ tử Cửu Trọng môn bị ta bắt được kia, đổi năm trăm vạn Địa Dương Đan đúng không? Kêu cái gì... Thạch cái gì?
- Mục Vân, ngươi khinh người quá đáng.
Nghe đến lời này, Thạch Bằng nào còn có thể nhẫn nhịn được tức giận ở đáy lòng, gào thét một tiếng, bước ra một bước, đấm ra một quyền.
Nhìn Thạch Bằng ra một quyền, Mục Vân lại nhếch miệng, lạnh lùng cười một tiếng.
Hắn đương nhiên nhớ kỹ gia hỏa Thạch Bằng này.
Mà hiện tại nhảy ra, rõ ràng là kiếm chuyện.
Mục Vân thật lo lắng hắn không tìm thấy chuyện.
- Thời gian mười năm, đột phá đến thất phẩm Địa Tiên, khó trách... Bất quá cảnh giới này cùng ta giao thủ... Thế nhưng rất miễn cưỡng.
Tay Mục Vân đều không nhúc nhích, đá ra một cước.
Lực lượng mạnh mẽ giờ phút này bộc phát.
Hắn mười năm qua mặc dù chỉ đề thăng hai phẩm cảnh giới, thế nhưng đối với tiên pháp và thủ đoạn bản thân nắm giữ, lại lần lượt tôi luyện đề thăng.
Quan trọng nhất là bởi vì Nhất Diệp kiếm phái mười năm qua có quá nhiều chuyện cần hắn bận rộn.
Cho nên cảnh giới đề thăng chậm, thế nhưng thực lực của Mục Vân lại đề thăng rất lớn.
Đá ra một cước, phịch một tiếng, Thạch Bằng quẳng xuống đất như chó đớp c*t, nằm rạp trên mặt đất, cả khuôn mặt hoàn toàn méo mó.
Một cước này, quả thực là muốn mệnh hắn.
- Ngươi...
Thạch Bằng nằm rạp trên mặt đất hơn nửa ngày, không đứng dậy nổi.
Một màn này, hấp dẫn đông đảo mọi người chú ý.
- Đây không phải Mục Vân sao? Tên đó là ai?
- Tựa như là Thạch Bằng của Cửu Trọng môn.
- Hai người bọn họ như thế nào đánh nhau?
- Các ngươi không biết à, mười năm trước, Thạch Bằng kém chút bị Mục Vân giết.
- Còn có việc này, nói một chút.
-...
Đông đảo đệ tử Thiên Kiếm lâu bắt đầu nghị luận.
Mục Vân đứng tại chỗ chưa động, nhìn Thạch Bằng, chậm rãi nói:
- Thạch Bằng, ngươi cũng không phải muốn để cho ta bắt cóc một lần chứ, lần này, một ngàn vạn Địa Dương Đan, hai chúng ta, một người một nửa phân thế nào?
- Ngươi nói bậy bạ gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận