Vô Thượng Thần Đế

Chương 3525: Tương Kế Tựu Kế

Dưới Thánh Nhân đều là con kiến hôi, dưới cảnh giới Thánh Nhân, vô luận cường đại cỡ nào, tuổi thọ cũng không thể đột phá mười vạn năm, tồn tại như con kiến hôi, cuối cùng có một ngày sẽ dầu hết đèn khô.
Nhưng Thánh Nhân thì khác, loại cường giả cấp bậc này, thật sự là ngang dọc chư thiên, vô cùng khủng bố, Mục Vân trước kia đụng phải địch nhân, mạnh nhất cũng chính là Huyết Kiêu - Hóa Thánh đỉnh phong, Thánh Nhân chân chính, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.
- Thi Vô Mệnh, người này, gọi là Thi Vô Mệnh.
Mục Vân nhớ kỹ tên Thi Vô Mệnh, nhìn bộ dáng Thi Vô Mệnh là người của Thực Thi Thú Tộc.
- Mục Vân, ta đề nghị tiểu tử ngươi, mau chạy đi.
Quy Nhất thấy được Thi Vô Mệnh, cũng cảnh giác, thúc giục Mục Vân chạy trốn, dù sao hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, cường giả Thánh Nhân thật sự quá khủng bố, phải tạm tránh mũi nhọn, Mục Vân hiện tại chỉ là cảnh giới Bán Thánh, rất khó là đối thủ.
- Không, ta không đi, ta muốn nhìn, Thánh Nhân rốt cuộc lợi hại bao nhiêu.
Trong ánh mắt Mục Vân thiêu đốt ngọn lửa mãnh liệt, tràn ngập ý chí chiến đấu cùng quyết tâm, hắn rất muốn thử xem, Thánh Nhân rốt cuộc lợi hại bao nhiêu.
- Ngươi điên, tiểu tử, ngươi bình thường làm thế nào để làm cho ta mặc kệ, nhưng lần này, ngươi tuyệt đối không thể cậy mạnh, dưới Thánh Nhân đều là con kiến hôi, ngươi trong mắt hắn, là tồn tại như con kiến, ngươi không thể đánh bại hắn ta, chạy nhanh!
Quy nhất lo lắng, liều mạng thúc giục Mục Vân chạy trốn.
Nhưng Mục Vân bất vi sở động, vẫn đứng tại chỗ như cũ, nhìn Thi Vô Mệnh.
Tuy rằng hắn cũng có thể khẳng định, mình tuyệt đối đánh không lại, nhưng hắn muốn thử xem, thử xem mình có thể chống đỡ được bao lâu.
- Thi Vô Mệnh đại nhân, cứu mạng, cứu mạng.
Lúc này, Thái Nhạc sắp chết giãy dụa, liều mạng hô.
Thi Vô Mệnh lạnh lùng nhìn hắn, sau đó một cước giẫm chết Thái Nhạc, ha hả cười cười:
- Yên tâm đi, Thái Nhạc, ta sẽ thay ngươi báo thù.
Mọi người nhìn thấy Thi Vô Mệnh thủ đoạn tàn nhẫn như thế, đều cảm thấy lạnh người.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Thi Vô Mệnh ngẩng đầu nhìn Mục Vân, khóe miệng mơ hồ lộ ra hai cái răng nanh, sát khí sắc bén không hề che dấu chút nào.
- Không sai.
Mục Vân nắm chặt trường thương Xích Linh, không hề lùi bước.
- Con trai của Nhân Đế Mục Thanh Vũ quả nhiên không tầm thường, chỉ cần đối mặt đã giết cao thủ Hóa Thánh, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi lợi hại bao nhiêu.
Thi Vô Mệnh cười lạnh một tiếng, sau đó phất tay giết ra, bàn tay của hắn vào giờ khắc này, da thịt đều lộ ra, lộ ra bạch cốt sâm sâm, cả một bạch cốt thủ trảo, lăng không mà đến, chộp về phía thiên linh cái của Mục Vân.
Trong chốc chốc, Mục Vân có một loại cảm giác rơi vào địa ngục, giống như bốn phương tám hướng, toàn bộ bị quỷ khí âm trầm vây quanh.
- Phá!
Mục Vân hét lớn một tiếng, huy động trường thương Xích Linh, sóng khí cuồng bạo bao trùm ra, chấn động âm phong xung quanh, cuối cùng mũi thương như rồng đâm ra, đánh vào bạch cốt quỷ trảo của Thi Vô Mệnh.
Đinh!
Tiếng động trong trẻo phát ra.
Thi Vô Mệnh thu hồi bạch cốt quỷ trảo, cười ha ha:
- Không tệ, không tệ, cư nhiên có thể ngăn cản một phần mười công lực của ta.
Nghe vậy, sắc mặt Mục Vân đột biến, một phần mười công lực? Cường giả cấp bậc Thánh Nhân lợi hại như vậy?
- Quên đi, không chơi với ngươi, phong ấn nơi này đã gia cố, nơi này không thể ở lại lâu, ta muốn mau rời đi, nhưng ngươi tiểu tử, tốt nhất là đi cùng ta.
Thi Vô Mệnh thần sắc thu liễm, không nói nhảm nữa, hai tay bóp quyết vừa động, một cỗ khí tức âm trầm, liền điên cuồng tràn ngập ra.
- Bạch Cốt Lao Lồng.
Đông.
Đông!
Đông!
Chỉ thấy từng sợi xương trắng, từ dưới chân Mục Vân toát ra, tạo thành một cái lồng giam, triệt để vây khốn Mục Vân.
- Thi Vô Mệnh đại nhân, mau giết hắn.
Mọi người nhìn thấy Mục Vân bị nhốt lại, nhất thời hoan hô.
Đôi mắt Thi Vô Mệnh như băng giá, một mảnh âm trầm, đáy lòng tràn ngập thần sắc khinh bỉ, đám phế vật này thật sự là một chút đầu óc cũng không có, phải biết rằng, Mục Vân chính là con của Nhân Đế Mục Thanh Vũ, thay vì giết hắn, không bằng bắt về làm con tin, giá trị càng lớn.
- Bắt hắn trở về trước.
Thi Vô Mệnh cũng lười nói nhảm, ra lệnh.
Mục Vân bị nhốt trong lồng xương trắng, lấy thực lực của hắn, hoàn toàn có thể phá vỡ lồng giam, sau đó chạy đi, hắn tuy rằng đánh không lại Thi Vô Mệnh, nhưng hắn muốn đi, Thi Vô Mệnh tuyệt đối ngăn không được.
Chẳng qua, nghe được Thi Vô Mệnh nói, Mục Vân thay đổi chủ ý, quyết định tương kế tựu kế.
Quy Nhất âm thầm thúc giục nói:
- Tiểu tử, còn sửng sốt làm gì, hắn muốn bắt ngươi, mau chạy đi, bạch cốt lao lồng này vây không được ngươi.
- Ta biết, nhưng chúng ta chạy trốn làm gì, bắt thì bị bắt tốt biết bao.
Mục Vân cười nói.
- Tương kế tựu kế?
Quy nhất một trận nghi hoặc.
- Ừm, ta đang muốn rời khỏi nhân giới, tiến vào Thương Lan vạn giới, thay vì tự mình khổ sở tìm đường, không bằng để cho hắn dẫn ta đi vào.
Kế hoạch của Mục Vân chính là như vậy, Thi Vô Mệnh muốn bắt hắn trở về, vậy tùy ý hắn bắt đi, của mình vừa lúc tương kế tựu kế, tiến vào Thương Lan vạn giới.
- Như vậy quá mạo hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Quy Nhất lắc đầu, cũng không tán thành, làm như vậy quá nguy hiểm.
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
Vẻ mặt Mục Vân bình tĩnh.
Quy Nhất trầm mặc, Mục Vân đã không còn là tên ngây ngốc trước kia nữa, hiện tại hắn hoàn toàn có thể một mình đảm đương một mặt, hắn cũng không tiện khuyên nói cái gì.
Chuyện cứ như vậy định, Thi Vô Mệnh muốn bắt Mục Vân, mà Mục Vân cũng không có chạy trốn, mà tương kế tựu kế, ngụy trang thành tù nhân.
- Đi thôi!
Thi Vô Mệnh vung tay lên, dẫn người rời đi, mà Mục Vân đã bị nhốt trong lồng bạch cốt, bị mọi người lôi kéo rời đi.
Trong lòng Mục Vân hưng phấn một trận, rốt cục có thể rời đi, hắn đã sớm muốn tiến vào Thương Lan vạn giới lang bạt, hiện tại thập đại thần tộc tranh đấu đã chấm dứt, có Thanh Vân Minh cùng Thánh Vân học viện tồn tại, hắn không cần lo lắng cái gì nữa, chỉ cần tiếp tục đi lang bạt lịch lãm, tìm tung tích cha mẹ cùng cửu nữ.
Hắn phải không ngừng tăng cường thực lực của mình, như vậy mới có thể cứu nữ nhân của mình vớt trở về.
- Thi Vô Mệnh này, là cảnh giới gì?
Mục Vân âm thầm hỏi, Quy Nhất lúc trước đã nói qua, thánh nhân có tiểu vị cảnh, trung vị cảnh, đại vị cảnh, cực vị cảnh phân chia, chỉ là không biết Thi Vô Mệnh là cảnh giới gì.
- Hắn là thánh nhân tiểu vị cảnh.
Quy Nhất trả lời.
- Chỉ là Thánh Nhân tiểu vị cảnh đã lợi hại như vậy?
Mục Vân kinh ngạc một trận, vừa rồi Thi Vô Mệnh thi triển ra một phần mười công lực, hắn cần ngưng thần đối phó, hắn còn tưởng rằng Thi Vô Mệnh là cao thủ Thánh Nhân cực vị cảnh, dù không đủ cũng là đại vị cảnh, không nghĩ tới cư nhiên là tiểu vị cảnh kém nhất.
- Thế nào, sợ hãi? Ta đã bảo ngươi trốn thoát.
Quy Nhất cười nhạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận