Vô Thượng Thần Đế

Chương 394: Năm Người Vây Giết (2)

Một đường đi tới, nơi núi rừng sâu xa không ngừng truyền đến tiếng gầm gừ.
Bọn người Mục Vân cẩn thận từng li từng tí tiến lên, dần dần đi tới một mảnh đất trống trải.
Ngao...
Từng tiếng gầm gừ vang lên, trước mặt bất ngờ xuất hiện một đàn sói màu đen, cao lớn, thân cao trọn vẹn gần hai mét.
Những sói kia toàn thân hiện ra hắc quang, một đôi mắt lóng lánh quang mang hắc sắc, nhìn đàn sói trước mắt, âm khí từ đầu đến chân, bức người giống như quỷ hồn, mấy người lập tức khẩn trương lên.
- Mọi người đừng lộn xộn, chúng ta cứ đi về phía trước bình thường, tuyệt đối không nên phản kích!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, bước ra một bước, đi đến trước mặt đàn sói kia.
Kia từng con sói hoang màu đen, hai mắt mang theo quang mang thị huyết, chăm chú nhìn đám người.
Ngao...
Một tiếng sói tru vang lên.
Ngay sau đó, từng con hắc lang kia lập tức ngao ngao kêu lên.
Sau một khắc, mấy trăm con hắc lang đồng thời tru lên.
Âm thanh đinh tai nhức óc, đột nhiên, một con hắc lang giống như dẫn đầu, đánh thẳng về phía Mục Vân.
- Vân ca!
- Mục Vân!
Thấy cảnh này, mấy người khác kinh hô.
Chỉ là, Mục Vân chi đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn hắc lang kia lao thẳng tới mà tới.
Phốc phốc...
Hắc lang trực tiếp xuyên qua thân thể Mục Vân, phịch một tiếng, hóa thành một đoàn hắc vụ, biến mất không thấy gì nữa.
- Quả nhiên!
Mục Vân thở ra một hơi:
- Phủ Thiên kia quả nhiên không gạt ta, có ý tứ, người này có ý tứ.
- Tiếp tục đi tới!
Trong lòng đã có tự tin, tốc độ mọi người tiến lên trước cũng càng lúc càng nhanh.
Trong núi rừng, tiếng sói tru hổ gầm càng ngày càng vang dội, mấy người đã tiến lên hơn mười dặm.
- Hả?
Đột nhiên, Mục Vân dừng lại, nhìn về phía trước, hơi sững sờ.
- Có động tĩnh!
Trong khoảnh khắc, mấy người nhìn về phía trước.
Chỉ thấy nơi đó, một đại đội ngũ mấy trăm người lại đang hướng phía đám người Mục Vân, một đường chạy nhanh đến, như là đào mệnh.
Trên thực tế, bọn hắn đúng là đang chạy trối chết.
Sau lưng mấy trăm người đó, từng con hổ màu đen hình thể to lớn, cao tới năm mét, miệng lớn lộ ra hàm răng huyết tinh, cắn xé về phía đám người.
Âm thanh phốc phốc truyền vào lỗ tai đám người, mấy người bọn họ có thể thấy rõ ràng từng võ giả bị từng răng hổ quái dị cắn nát, nuột vào trong bụng.
- Chạy!
Thấy cảnh này, Mục Vân làm gì còn có tâm tư đứng ở chỗ này xem náo nhiệt.
Nếu như không công kích những hắc hóa linh thú này, bọn chúng đúng là không có nguy hiểm, nhưng bây giờ Song Nha Hổ trước mắt, sớm đã bị chọc giận, đứng tại chỗ, đó chính là chờ chết.
- Đáng chết!
Trên mặt Mục Vân lộ ra một tia tức giận.
Phía sau Song Nha Hổ khoảng chừng mấy trăm con, mà những người bọn hắn, cộng lại vẫn chưa tới một trăm, cứ tiếp tục chạy như vậy, sớm muộn sẽ bị đuổi kịp.
- Mọi người tản ra chạy, nhớ lấy, nếu có nguy hiểm thì lập tức rời khỏi sơn cốc, không nên mạo hiểm!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, bóng người lóe lên, không ngờ lại vọt thẳng về phía những Song Nha Hổ kia.
- Đi!
Lâm Hiền Ngọc đương nhiên là hiểu rõ ý tứ của Mục Vân, lựa chọn một phương hướng, lập tức xông ra.
Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao cũng nhìn nhau nhẹ gật đầu, phân tán ra hai phía.
- U Minh Quỷ Trảo!
Quát khẽ một tiếng, bàn tay Mục Vân duỗi ra, móng vuốt màu đen, quỷ khóc, sâm nhiên.
Bành...
Trong khoảnh khắc, một tiếng vang như va chạm vào sắt thép vang lên, Song Nha Hổ trước mặt lại chỉ nhẹ kêu rên một tiếng, lần nữa phóng về phía Mục Vân.
- Ông trời ơi..!
Mục Vân xem như triệt để kiến thức được những súc sinh này lợi hại, một trảo này của hắn, cho dù là võ giả cảnh giới Thông Thần lục trọng, thất trọng cũng khó có thể tiếp nhận, thế nhưng Song Nha Hổ này lại ngạnh sinh sinh tiếp nhận xuống, chỉ là bị gãy mất một răng.
- Cẩu súc sinh, mạnh như vậy!
Sắc mặt Mục Vân thay đổi, quay người lại, trực tiếp phi thân lên.
Nếu còn tiếp tục dông dài, mấy trăm con Song Nha Hổ này có thể tươi sống mài chết hắn.
- Quỷ tiên sinh, đi gấp như vậy làm cái gì?
Nhưng Mục Vân vừa quay người, một âm thanh vui cười đã vang lên trước mặt.
- Là ngươi!
- Là ta!
Một thanh niên người đứng đầu thân mang y phục luyện khí sư mỉm cười, nhìn Mục Vân.
Thạch Kinh Thiên! Nhi tử của phó các chủ Tụ Tiên các - Thạch Trung Nguyên, lần trước ở trên giải thi đấu luyện khí Phù Dư thành đã lấy được thứ nhất, đối với luyện khí, đúng là có hai tay.
- Ta muốn đi, ngươi cũng không ngăn được ta đi!
Mục Vân cười nhạo nói.
- Vậy ngược lại không nhất định.
Kia Thạch Kinh Thiên cười hắc hắc, lật bàn tay lật ra, âm thanh bá bá bá vang lên, trong tay hắn lại đồng thời xuất hiện mười thanh trường kiếm.
Mười thanh trường kiếm này hình dáng không giống nhau, thế nhưng mỗi một thanh trường kiếm đều cường đại đến khiến người cảm thấy nguy hiểm.
Địa khí cực phẩm!
Mục Vân gần như là trong nháy mắt đã đánh giá ra.
Mười thanh địa khí cực phẩm!
Thạch Kinh Thiên này không hổ là người của Tụ Tiên các, xuất thủ xa xỉ, quả thực so Tôn Giả của Lục Ảnh huyết tông - Huyết Vô Song, càng làm cho người ta ao ước hơn.
- Thập Phương Tuyệt Sát trận, mười thanh địa khí cực phẩm, Quỷ tiên sinh, lần này, ngươi còn muốn trốn sao?
Thạch Kinh Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Nga, không đúng, có lẽ nên gọi ngươi là Mục Vân, hoặc là Tử Mộc thì đúng hơn!
Nghe thấy lời này, Mục Vân nhíu mày.
- Tụ Tiên các ta ở Nam Vân Đế Quốc cũng tính là có chút tai mắt, nếu ngươi quả thật sự là Quỷ tiên sinh gì kia thì Đông Vân thành đã sớm xong!
- Không có Mục Vân ở đây, Đông Vân thành vốn không thể đoàn kết một lòng, điểm này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Thạch Kinh Thiên tự tin nói:
- Hôm nay, khó được ở đây nắm lấy cơ hội, Mục Vân, Tử Liên Yêu Hỏa trên người ngươi cho ta đi, ta có thể cân nhắc thả ngươi một con đường sống.
- Mà hai lão bà kia của ngươi, ta có thể thay ngươi chiếu cố các nàng thật tốt.
- Được, cho ngươi!
Nhìn Thạch Kinh Thiên, Mục Vân mỉm cười, trong tay trong khoảnh khắc nở rộ ra một đóa hỏa liên tử sắc.
Oanh...
Sau một khắc, một âm thanh nổ vang đinh tai nhức óc lập tức truyền đến.
- Ngươi muốn chết!
Bóng người có phần chật vật, Thạch Kinh Thiên khẽ nói:
- Lần này, không phải chỉ Tụ Tiên các ta, mà ngay cả Thánh Đan tông và Lục Ảnh huyết tông cũng đã sớm biết ngươi là Mục Vân, bọn hắn vẫn luôn ẩn nhẫn không phát, chính là vì đợi ngươi tiến vào trong Ma Uyên này, sau đó tru sát ngươi.
- Nếu như ngươi giao thiên hỏa ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, ngươi cứ chờ chết đi.
Thạch Kinh Thiên ngữ khí tàn nhẫn, nhìn Mục Vân, thần sắc đầy là tàn nhẫn.
- Chỉ bằng ngươi? Giết ta? Còn chưa đủ!
Mục Vân cười lạnh một tiếng, trong mắt dạt dào sát ý.
Xem ra Phủ Thiên kia nhắc nhở mình đúng là không sai, thực lực của bát đại thế lực, ở trên Trung Châu đại lục, không ai có thể so sánh, thân phận của hắn không thể nào che dấu quá lâu.
Chỉ là, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được.
Chỉ là Thông Thần thập trọng - Thạch Kinh Thiên, cũng muốn uy hiếp hắn, thật là nằm mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận