Vô Thượng Thần Đế

Chương 712: Diệt Sinh Đoán Thể Quyết (1)

Chỉ là so với Mục Vân thắng lợi, Quy Nhất lại lớn tiếng kinh hô:
- Làm sao có thể?
- Thế nào không có khả năng?
- Ngươi mới thua tám mươi chín lần liền thắng rồi? Không có khả năng, không có khả năng.
Nghe đến lời này, mặt Mục Vân đen lại.
Câu nói này nghe thế nào đều giống như coi thường hắn.
- Không tin thì thôi!
Mục Vân đưa tay đón lấy Vạn Ngọc Long Quả, cười ha ha một tiếng nói:
- Kế tiếp!
Năm loại dược liệu chủ yếu, mua ở bên ngoài đều là giá trên trời, thế nhưng ở bên trong Tru Tiên Đồ, chỉ cần hắn không ngừng nghỉ đi khiêu chiến là đủ.
Mà lại khiêu chiến bực này, hoàn toàn là tăng trưởng thực lực của hắn. Chuyện tốt như vậy, Mục Vân đương nhiên vui lòng làm.
Trọn vẹn một ngày một đêm, Mục Vân ngồi ngay ngắn ở một chỗ, không nhúc nhích.
Ngày thứ hai, sáng sớm, Mục Vân mở hai mắt ra, trong mắt xuất hiện một vòng tinh quang.
Xong rồi!
Năm loại dược liệu tới tay!
Đáy lòng của hắn mặc dù hưng phấn nhưng lại càng hiểu rõ, đường hắn muốn đi còn rất dài.
Bóng người thủ hộ năm loại dược liệu cũng vẻn vẹn tương đương thực lực với Vũ Tiên cảnh nhất trọng cảnh giới thôi, mà hắn lại là Vũ Tiên cảnh tam trọng, đánh bại kiểu này, phí hắn không biết bao nhiêu lần công kích và thất bại, thực sự mất mặt.
- Về sau có thời gian rất nhiều, ta có thể không ngừng luyện tập.
Đứng dậy, nhìn cảnh trí xung quanh, Mục Vân ngẩn người.
Bốn người vốn đi ra từ bên trong động một ngọn núi, mà giờ khắc này, ở trước mặt hắn, ba nhà gỗ, vững vàng đứng sững, từng mùi cơm chín bay tới.
Nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp giống như không dính khói lửa trần gian đang bận rộn bên cạnh nồi hơi, Mục Vân chỉ cảm thấy, thiên địa tựa hồ chỉ còn lại bóng hình xinh đẹp này.
- Tỉnh rồi?
- Ừm!
Nhìn chăn bông trên người mình mang theo hạt sương ẩm ướt, Mục Vân đắng chát cười một tiếng.
Dùng tu vi của hắn, căn bản không cần chăn bông để phòng lạnh, đây là sự yêu mến của Tần Mộng Dao dành cho hắn.
- Dao nhi, thật xin lỗi!
Mục Vân tiến lên một bước, ôm Tần Mộng Dao vào trong ngực, áy náy nói:
- Lúc trước, có lẽ ta không nên đưa nàng vào đến thế giới võ giả phồn hoa này, nàng bây giờ ở Bắc Vân thành, có khả năng đã làm vợ người, đã làm mẹ người.
- Có khả năng trải qua sinh hoạt thoải mái dễ chịu, thời điểm nhàn hạ thưởng thức trà đọc sách, sinh hoạt hài lòng, mà bây giờ, đi theo bên cạnh ta, nàng mỗi ngày gặp phải chỉ có lo lắng vô tận.
- Nói lời gì ngốc thế!
Tay ngọc Tần Mộng Dao gỡ một sợi tóc rối trên trán Mục Vân, cười nói:
- Ta thấy chàng tu luyện một đêm nên suy nghĩ loạn rồi.
- Chàng cũng nói bản thân ta thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, thượng thiên cho ta thần phách như thế, ta làm sao có thể ở Bắc Vân thành không có tiếng tăm gì đâu? Nếu như không phải chàng, chỉ sợ ta sớm đã chết rồi, còn nói gì an nhàn?
- Có lẽ vậy...
Mục Vân miễn cưỡng cười một tiếng.
Từ khi hắn biết Huyết Kiêu bỏ mình, ngạo khí cả người hắn giống như bị đánh vào trong địa ngục.
Huynh đệ tốt năm đó, chí không ở chỗ tranh danh đoạt lợi, chỉ ở trong sơn thủy, thế nhưng hết lần này tới lần khác chết rồi.
Mà hắn căn bản không biết, chỉ là đang truy đuổi con đường võ đạo cường đại phía trước, không ngừng thăm dò.
Quay đầu mới phát hiện, hết thảy hối hận đã muộn.
- Huyền Không sơn, Huyền Không sơn, còn thế lực sau lưng ngươi, đều đáng chết, ta sẽ để cho các ngươi trả giá đắt.
- Vân lang, chàng đang nói cái gì?
- Không có gì!
Mục Vân cười nói:
- Đồ ăn thơm quá vị, ta đói.
- Ta chưa bao giờ nấu cơm, khẳng định không thể ăn.
Tần Mộng Dao khó được ngại ngùng cười một tiếng, nói:
- Về sau chờ chàng làm xong chuyện chàng muốn làm, chúng ta mỗi ngày cùng nhau ăn cơm.
- Được!
Làm xong hết thảy điều muốn làm?
Vậy ít nhất là trở lại Vân Minh, trở lại Phong Thiên điện, để cho huynh đệ ngày xưa của mình không còn xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn, mới xem như hoàn thành.
Mà Mục Vân hiểu rõ, muốn thủ hộ người mình trân quý, cần, chính là thực lực cường đại.
- Đợi đến ngày đó, nàng, Tâm nhi đều sẽ sinh cho ta một đống lớn hài tử, niềm vui gia đình, mới là thứ ta nên hưởng thụ.
- Lưu manh!
- Lưu manh? Chờ ta ăn cơm xong, mới để cho nàng biết cái gì gọi là lưu manh.
Mục Vân cười hắc hắc, có phần thất vọng nói:
- Nếu như Tâm nhi ở đây thì tốt bao nhiêu, ai, đáng thương ta, không biết bao lâu rồi không có hưởng thụ qua cảm giác làm hoàng đế.
- Chàng còn muốn làm hoàng đế, mau nói, Doãn Nhi chàng làm sao bây giờ? Ta thấy chàng cũng không giống như người bạc tình bạc nghĩa, có phải cũng dự định thu nhập vào một trong thành viên chăn lớn cùng ngủ hay không?
Tần Mộng Dao cáu giận:
- Ta và Tâm nhi đã nói xong, nếu chàng còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, hai người chúng ta vứt bỏ chàng đi xa.
- Vứt bỏ ta đi xa? Các nàng bỏ được sao?
Mục Vân cười ha ha một tiếng, bế Tần Mộng Dao lên, cười nói:
- Không ăn cơm, nữ nhân trước mắt, ta trước ăn nàng lại nói.
- Chán ghét, bọn hắn... Đều đang ở ngoài đấy!
- Sợ cái gì, tất cả mọi người là người trưởng thành, mà ta đã bố trí một trận pháp cỡ nhỏ, bọn hắn muốn nghe, cũng nghe không đến.
Mục Vân nói, ôm lấy Tần Mộng Dao tiến vào trong phòng nhỏ.
Giờ phút này trong phòng nhỏ, trên sàn nhà, chăn bông mới tinh trên giường được gấp lại chỉnh tề, xem ra đã được chuẩn bị tỉ mỉ.
- Đại lão bà, nàng nhìn xem nàng đều chuẩn bị cho ta, tốt bao nhiêu.
Mục Vân cười ha ha một tiếng, vung Tần Mộng Dao mềm nhũn xuống giường, nhào tới như sói đói.
Bên trong gian phòng, tiếng thở dốc trầm thấp dần dần vang lên, xuân sắc kiều diễm...
Liên tiếp ba ngày, Mục Vân cùng Tần Mộng Dao hai người một bước chưa từng rời khỏi nhà gỗ, càng làm cho Chu Á Huy cùng Chu Tử Kiện đã tỉnh lại hai người bất đắc dĩ.
Chỉ tiếc là hai đại lão gia, hoàn toàn không tự mình động thủ nấu cơm, Chu Á Huy còn tốt, hắn cảnh giới lục trọng, sớm đã qua cảnh giới ích cốc không ăn, chỉ là Chu Tử Kiện, lại là vẻ mặt cầu xin.
Ngày thứ tư, nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, Chu Tử Kiện kêu to cứu mạng, ngược lại để gương mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao đỏ bừng.
- Nhìn chút tiền đồ của ngươi, ta tới nấu cơm cho các ngươi ăn.
Mục Vân mỉm cười, bắt đầu thu thập.
Kiếp trước, một võ giả nhỏ từ tầng dưới chót nhất đến Tiên Vương tiếng tăm lừng lẫy ngàn vạn đại thế giới, Mục Vân đi tới một đường, không biết ngậm bao nhiêu đắng, rừng sâu núi thẳm, ở không ít.
Nấu cơm, đương nhiên có một tay nghề.
Bốn người ngồi ngay ngắn ở cùng một chỗ, ngược lại có một phen cảnh trí đặc biệt.
- Mục Vân, ngươi định làm như thế nào?
Đang ăn cơm ăn, nhìn Mục Vân, Chu Á Huy dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận