Vô Thượng Thần Đế

Chương 3189: Moi tim (2)

Nhìn bốn phía, một móng vuốt đại bằng điểu bắt ra, phốc xuy một tiếng, ngực Mục Vân, vào hiện tại, tựa như đậu hũ, bị mổ rách.
Oa oa phun ra một ngụm máu tươi, Mục Vân hiện tại, cảm giác được trái tim trong ngực nhảy lên, càng thêm nóng bỏng.
Giờ khắc này, trái tim giống như muốn rời khỏi thân thể mình, nhảy ra.
Đại Bằng Điểu nhìn thấy trái tim Mục Vân, nhất thời mừng rỡ không thôi, móng vuốt câu một cái, trái tim Mục Vân, triệt để lột ra.
Trong nháy mắt này, Mục Vân ngược lại cảm giác, thân thể thoải mái hơn rất nhiều.
Thế nhưng, trái tim hắn lại không còn.
Đại Bằng Điểu hiện tại căn bản không để ý tới những thứ này, một ngụm, đem trái tim Mục Vân, triệt để nuốt vào.
Nuốt... Nuốt...
- Ngươi là ai?
Nhìn đại bắng điểu, Mục Vân mở lời:
- Chúng ta chưa từng quen biết?
- Ục ục...
Trong miệng đại bằng điểu phát ra tiếng ùng ục, cũng không trả lời, một ngụm, nuốt Mục Vân vào trong cái mỏ khổng lồ.
- Vân lang.
- Mục Vân.
Nhìn thấy một màn này, đám người Thương Diễm, Diệu Tiên Ngữ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nhưng giờ khắc này, Đại Bằng Điểu căn bản không để ý tới mọi người, hai cánh triển khai, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy.
- Thương Vân Hải, Thương Bắc Huyền, dẫn người đuổi theo.
- Vâng, phụ thân.
Thương Diễm hiện tại sắc mặt tái mét, quát:
- Thiên Ngọc Tử, Thanh Bình Thu, việc này ta sẽ thành thật bẩm báo Chiêm tộc, nhưng nếu Mục Vân xảy ra vấn đề, ngươi Thiên Cơ Các chờ chôn cùng đi.
- Không cần bẩm báo.
Chỉ là hiện tại, một tiếng quá lạnh nhạt, từ từ vang lên.
Hư không bị xé rách ra, một đạo thân ảnh, vào hiện tại chậm rãi bước đi ra.
Hai bên thân ảnh kia, đứng vững hai già một nữ.
- Thái Tử điện hạ.
- Thái Tử điện hạ.
Nhìn người này, mọi người ở đây nhất thời chắp tay quỳ xuống đất.
- Đứng lên đi.
Người này chính là Chiêm Thiên Vũ, Thái tử Chiêm tộc.
Chiêm Thiên Vũ nhìn phía dưới, nói:
- Chuyện này, Thiên Cơ Các cùng Thanh Loan thành, tựa hồ nên cho ta một lời giải thích đi?
Thiên Ngọc Tử phốc một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
- Thái Tử điện hạ, ta vốn định bồi dưỡng vật này đến thời kỳ thành thục, lại hiến cho Thái Tử điện hạ, há biết...
- Ồ?
Chiêm Thiên Vũ nhướng mày, nói:
- Thiên Ngọc Tử, ngươi , thật sự rất trung thành.
- Thuộc hạ không dám, làm việc cho Chiêm tộc, là chức trách của thuộc hạ.
- Vậy ngươi đặt trách nhiệm của ngươi ở đâu?
Chiêm Thiên Vũ hừ nói:
- Chuyện này, ngươi chạy không thoát, ta nghĩ Thiên Cơ Tử, cũng nên cho ta một lời giải thích chứ?
Bá bá bá......
Chiêm Thiên Vũ vừa dứt lời, từng tiếng phá không vang lên vào hiện tại.
Trong mật địa, từng đạo thân ảnh, hiện tại phá không mà đến.
Cầm đầu một người, một thân trường sam màu trắng, khí vũ hiên ngang, nhưng hiện tại, hai má vốn như đao gọt, lại tràn đầy mồ hôi, khẩn trương không thôi.
- Thuộc hạ Thiên Cơ Tử, tham kiến Thái Tử điện hạ.
Thiên Cơ Tử nhất thời dập đầu nói.
- Thiên Cơ Tử, ngươi tới vừa đúng lúc!
Chiêm Thiên Vũ lại nói:
- Được rồi, bắt đầu giải thích đi.
- Việc này chính là do một mình ta gây ra.
Thiên Ngọc Tử hiện tại đột nhiên gào thét nói:
- Thiên Cơ Các ta tồn tại mấy vạn năm, nội tình thâm hậu, bên trong Chiêm tộc, không ít đều tiền bối cảnh giới Tổ Thần của Thiên Cơ Các ta. Chiêm tộc có thể trở thành cổ tộc, vì sao chúng ta không thể?
- Ta không phục, cho nên ta phải nghĩ biện pháp.
- Lần này ta liên thủ với Thanh Bình Thu, chính là vì trở thành cổ tộc mới cường đại.
- Đều do một người ngươi gây ra?
- Đúng vậy.
Chiêm Thiên Vũ nghe được lời này, cười cười, nói:
- Được, ta tin lời ngươi.
- Cổ lão, giết.
- Vâng.
Bên cạnh Chiêm Thiên Vũ, một lão giả bước ra.
Phanh một tiếng vang lên, Thiên Ngọc Tử cảnh giới ngũ hành Thần Chủ, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, thân thể bạo liệt.
- Thiên Cơ Các, ngươi có ý kiến không?
- Thuộc hạ không dám.
Thiên Cơ Tử hiện tại thân thể run rẩy, cúi đầu vội vàng nói.
- Ta có thể nói cho các ngươi biết, cổ tộc muốn trở thành bất hủ truyền thừa, giống như Dương tộc và Chu tộc, có thể, nhưng đó là cái giá phải trả cần máu.
- Ngươi cho rằng, Chu tộc cùng Dương tộc vì sao có thể thành công, nằm trong top mười cổ tộc? Nếu không có Huyết tộc, hai đại Cổ tộc bọn họ, hiện tại bất quá chỉ là thế lực cấp Thiên Nguyên đứng đầu mà thôi.
- Điện hạ nói đúng.
Thiên Cơ Tử lại nói.
- Lần này, ta tha cho ngươi một mạng, nếu có lần sau, ta nhất định trảm không tha.
Chiêm Thiên Vũ thản nhiên nói:
- Còn nữa, ngươi đừng tưởng rằng, bên trong Chiêm tộc, Thiên Cơ các ngươi có mấy vị tổ tiên cảnh giới Tổ Thần, ta sẽ không dám giết ngươi, ta chỉ là... Không muốn để cho họ thất vọng đau đớn, sau tất cả thì, họ không giống như ngươi.
- Thuộc hạ biết tội, biết tội.
Thiên Cơ Tử hiện tại run sợ không thôi.
Thiên Cơ Các, mặc dù là một trong ba thế lực cấp Thiên Nguyên phụ thuộc Chiêm tộc, nhưng dù sao cũng là thuộc hạ.
Chỉ cần Chiêm tộc muốn, đang nâng đỡ một nhà khác, không phải vấn đề.
Mặc dù Thiên Cơ Các mấy vạn năm qua, không ít cự phách đạt tới cảnh giới Tổ Thần, đều tiến vào trong bí giới Chiêm tộc, làm việc cho Chiêm tộc, nhưng đối với Chiêm tộc mà nói, không tính là cái gì.
Dù sao, trong thập đại cổ tộc, dựa vào nhiều nhất, vẫn là thực lực cường đại của gia tộc bản thân.
Huyết mạch thiên phú, cái loại lực lượng khủng bố này, không phải ai cũng có thể chống cự.
Mười đại cổ tộc cao cao tại thượng, tất nhiên có đạo lý của nó.
Chiêm Thiên Vũ không để ý tới Thiên Cơ Tử nữa, nhìn về phía Thương Diễm.
- Thương trọng hỏa, lá gan của ngươi thật lớn!
- Thuộc hạ nguyện ý lĩnh tội.
- Ngươi có biết tội lỗi ngươi ở đâu không?
- Thuộc hạ hiểu rõ, Thanh Loan thành, thuộc hạ không nên vào, thuộc hạ liều lĩnh!
Trong lòng Thương Diễm hiện tại lo lắng không thôi.
Mục Vân bị bắt đi, hiện tại rốt cuộc sống hay chết, ai cũng nói không chính xác.
- Vì Mục Vân, ngươi tự tiện xông vào Thanh Loan thành?
Chiêm Thiên Vũ cúi người xuống, nhìn Thương Diễm, cẩn thận nói:
- Tại sao ta lại không biết, ngươi khi nào, quan hệ với Mục Vân tốt như vậy?
- Khởi bẩm điện hạ.
Thương Diễm không nhanh không chậm nói:
- Ngô nhi Thương Bắc Huyền, lúc lịch lãm, may mà Mục Vân cứu giúp, quan hệ hai người cực tốt, cho nên lần này Mục Vân đi vào trong Thương Long Hiên ta, ta cùng Mục Vân vừa thấy đã quen, nhận Mục Vân làm nghĩa tử.
- Điện hạ cũng biết, tính tình Thương Trọng Hỏa ta, nghĩa tử cùng nhi tử, ta chưa từng có ý tứ đối đãi khác nhau!
- Ồ... Thì ra là như thế...
Chiêm Thiên Vũ cười nhạt một tiếng.
Hiện tại, trong lòng Thương Viêm lại hơi ngẩn ra.
Xem ra, chuyện, chỉ sợ là muốn... Phức tạp.
- Ca ca, hiện tại không phải lúc hỏi những thứ này chứ? Trước mắt, tìm kiếm an nguy của Mục Vân mới là chuyện nên làm!
Chiêm Hân Di có chút lo lắng nói:
- Hơn nữa, Đại Bằng Điểu kia, tựa hồ là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận