Vô Thượng Thần Đế

Chương 2099: Ta Tất Phải Giết

- Thân Công Vũ, ngươi cho rằng nhắc đến Thiên Kiếm lâu, sau đó để ta thúc thủ chịu trói, uy hiếp ta là xong rồi?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Vấn đề này, rất dễ giải quyết a.
- Chỉ cần giết ngươi, uy hiếp sẽ không còn.
Vừa dứt lời, Mục Vân vung tay, một kiếm chém ra.
Vụt..
Tiếng kiếm reo vang lên, từng đạo kiếm khí, không ngừng phá không lao ra.
Thân Công Vũ mới đến bát phẩm Chân Tiên, ở trước mắt Mục Vân, thực sự yếu không ra gió.
Kiếm khí chém giết ra ngoài, Thân Công Vũ nhất thời sắc mặt thất kinh, vội vàng một bước lui lại.
Phốc...
Nhưng tốc độ của Mục Vân rất nhanh, hắn chỗ nào có thể tránh né được.
Một kiếm chém ra, sắc mặt Thân Công Vũ lập tức tái nhợt, vết máu thuận theo thân thể của hắn tích táp chảy xuống.
- Cút!
Mục Vân nhìn đám người còn dư, lần nữa quát.
Giờ khắc này, ai còn cố quản Thân Công Vũ sống hay chết, hốt hoảng chạy trốn.
Hiện tại đừng nghĩ kiếm một chỗ tá túc, trước hết phải còn sống rồi hả tính tiếp.
Mọi người nhanh chóng tản ra như chim thú.
Mục Vân nhìn thi thể trên đất, vung tay, thi thể bị đốt cháy thành tro bụi.
Bích Thanh Ngọc đứng ở một bên, thủy chung không nói một lời.
- Xem ra Mục công tử hạ thủ quả quyết hơn trước đó rất nhiều!
Bích Thanh Ngọc mỉm cười nói.
- Cũng không phải.
Mục Vân lại lắc đầu nói:
- Ta ghét nhất chính là người khác uy hiếp ta.
Nghe đến lời này, Bích Thanh Ngọc nao nao, không lên tiếng nữa.
Mà lần này, bên trong Vẫn Tinh thành lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
Bởi vì.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn Sở Thiên Vận đến, thân là đệ tử lĩnh đội đệ nhất phong, nghe nói trong số đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lần này, Sở Thiên Vận là người có thực lực mạnh nhất.
Mà không chỉ Sở Thiên Vận đến, đệ tử lĩnh đội của rất nhiều phong của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đều đến.
Đệ nhị phong Liễu Phong Vân.
Đệ tam phong Trác Vũ. Đệ tứ phong Ninh Vân.
Vân vân...
Vẫn Tinh thành, Nam khu đã bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chiếm cứ, mà số lượng đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đến càng ngày càng nhiều.
Giờ khắc này, bên trong Nam khu.
Sở Thiên Vận vẫn khoác trường sam màu xám đơn giản như thường ngày, dung mạo phổ thông, khí tức phổ thông, hoàn toàn như một người bình thường.
Thế nhưng người bình thường này lại ngồi ngay ngắn ở trên vị trí thủ tọa.
Hai bên trái phải, Liễu Phong Vân, Trác Vũ, Ninh Vân ba người theo thứ tự mà ngồi.
Mà phía dưới, một ít thanh niên khác thì phân biệt đứng ở hai bên.
Hai bên ước chừng khoảng mười người.
Mười người này, đều là các đệ tử từ đệ lục phong đến thập nhị phong, thực lực từng người cũng rất thâm bất khả trắc.
Thế nhưng giờ phút này, bọn hắn chỉ đứng.
- Ngô Cầu Ngọc gia hỏa này đang làm gì? Đệ tử đệ ngũ phong đâu, một tên cũng không thấy.
Liễu Phong Vân nhàn tản ngồi trên ghế, cười giễu nói.
- Hắn dã chết!
Phía dưới, Ninh Vân một thân trường sam màu tím lập tức mở miệng trả lời.
Cả người Ninh Vân cho người ta một loại rất cảm giác âm trầm, nói tới nói lui, không giống như người, càng giống như u linh.
- Chết rồi?
Đệ tam phong Trác Vũ âm vang có lực nói:
- Ninh Vân, không phải ngươi đang nói đùa đó chứ?
- Hắn không có nói đùa.
Sở Thiên Vận giờ phút này mở miệng:
- Ngô Cầu Ngọc chết rồi, toàn bộ đệ ngũ phong đệ tử bỏ mình.
Nghe đến lời này, mọi người tại chỗ, sắc mặt đều không dễ nhìn.
Đều chết.
Ai giết.
- Là Huyền Thiên.
Sở Thiên Vận lần nữa nói:
- Huyền Sát môn Huyền Thiên.
Lời này vừa ra, trên mặt mọi người tại chỗ đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Huyền Thiên.
Bọn hắn tự nhiên biết danh khí của Huyền Thiên.
- Người này, chính là Thiên Thánh tư chất?
Liễu Phong Vân cũng thu hồi trêu tức trên mặt, chân thành nói.
- Không sai.
Sở Thiên Vận chậm rãi nói:
- Lần này, tông môn phái chúng ta xuất mã, không có điều động đệ tử Kình Thiên Phong, cũng là một lần khảo hạch chúng ta, mọi người hẳn phải biết, có thể tiến vào trước một trăm, ban thưởng là phong phú đến cỡ nào?
- Lần này, Huyền Thiên khó đối phó.
Nghe đến lời này, mấy người đều trầm mặc không nói.
- Lần này triệu tập tất cả đến chính là nói cho mọi người biết, không ai được làm chuyện điên rồ, Sa Ngọc Hiên không làm chuyện điên rồ, cũng sẽ không chết.
Sở Thiên Vận chậm rãi nói:
- Trừ Huyền Thiên, còn cần chú ý Bích Lạc hoàng tuyền tông Bích Thanh Ngọc, cùng với Mục Vân đến từ Thiên Kiếm lâu.
- Bích Thanh Ngọc, ta có nghe thấy, thực lực không tầm thường, chỉ là Mục Vân...
Ninh Vân giờ phút này đứng dậy, đứng chắp tay.
- Kẻ này, ta tất phải giết.
Vừa dứt lời, mấy người đều không có thuyết phục, Ninh Vân trực tiếp rời đi.
Mọi người đều biết, Ninh Vân kiên quyết bởi vì nguyên nhân gì.
Lục Viễn Hàng và Lục Diệc Khả hai người chính là biểu huynh muội của Ninh Vân, quan hệ vô cùng tốt, lần này ngoại công Lục trưởng lão của hắn cũng nói, để hắn quan tâm biểu huynh muội của mình nhiều hơn, nhưng bây giờ, hai người đều chết rồi.
Chết trong tay Mục Vân, hắn tự nhiên phẫn hận không thôi.
Sở Thiên Vận nghe đến lời này, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Lần này, xuất hiện một tên Huyền Thiên, thực lực cường đại, để người nhìn không thấu.
Bích Thanh Ngọc, không lộ liễu, bí ẩn, lại càng khủng bố hơn.
Mà Mục Vân, cũng không biết đến cùng có tiềm lực to lớn ra sao.
Lại thêm đám huyết nhân không hiểu xuất hiện bên ngoài Vẫn Tinh thành, đã sáu năm trôi qua, thế nhưng tông môn cũng không có ai thông tri cho bọn hắn.
Chuyện này rất kỳ quái.
- Chúng ta chỉ hoạt động ở bên trong Nam khu, quản tốt thủ hạ của riêng mình, đừng gây chuyện, lần này, nếu trong lòng đất thật có bí tàng lớn, tất cả mọi người sẽ thu hoạch tương đối khá!
Sở Thiên Vận dặn dò.
Đám người cuối cùng tản ra.
Sở Thiên Vận nhìn ngoài điện, nội tâm không cách nào bình tĩnh.
Lần này, đến cùng ai giết ai, quả thật khó mà nói.
Chỉ là chuyện đến một bước này đã không thể lui lại.
Mà cùng lúc đó, bên trong Tây khu.
Bên trong Hà phủ.
Giờ khắc này Hà phủ, trước cửa trương dương.
Hà Tử Nhiên trước đó hận không thể trốn ở bên trong, sợ ngày nào đó bị Mục Vân dọn hang ổ.
Nhưng bây giờ, hắn có thể tùy tiện xuất hiện.
Bởi vì, Hà Tử Dục đã đến. Đi theo Hà Tử Dục mà đến còn có Tử các Đan Phàm.
Mặc dù hai người thường ngày bất hòa, nhưng là trái phải rõ ràng, hai người nhất trí đối ngoại.
Giờ phút này bên trong Hà phủ, bên trong một gian nhà.
Hà Tử Nhiên nhìn huynh trưởng của mình, quát:
- Ca, ngươi không biết, Mục Vân kia thế nhưng rất phách lối.
Hà Tử Nhiên thêm mắm thêm muối nói chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
- Đủ!
Đợi Hà Tử Nhiên nói xong, Hà Tử Dục lại lạnh nhạt nói:
- Ngươi bây giờ không phải vẫn còn sống à? Tên kia cũng không có tìm ngươi gây chuyện, nếu ngươi chỉ có những chuyện này, chẳng bằng cố gắng tu luyện đi.
Hà Tử Dục nói xong, Hà Tử Nhiên ngược lại không còn lời nào để nói.
- Ca...
- Được rồi, Mục Vân kia còn biết phân tấc, ngươi không có trêu chọc hắn, hắn không nhúc nhích ngươi, người này không giống như làm xằng làm bậy, cuồng vọng tự ngạo, lại có chút thực lực.
Hà Tử Dục lần nữa nói:
- Ngươi tốt nhất chớ trêu chọc hắn, trong tay hắn có Diệt Hồn Đạn, Diệt Hồn Đạn là hồn giai tiên khí rất khó luyện chế, xem như xem như một ít Kim cấp tiên khí sư cũng rất khó luyện chế ra đến, có giá trị không nhỏ, ai biết trên người hắn có mấy khỏa, một cái đã đủ muốn mạng của ngươi.
- Vâng!
Nghe được Hà Tử Dục phân tích, Hà Tử Nhiên đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Nhưng, mặc dù mặt ngoài đáp ứng, thế nhưng trong lòng của hắn lại không phục lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận