Vô Thượng Thần Đế

Chương 1532: Gặp lại Liễu Nhược Tâm (1)

Đến cùng là cái gì? Mỗi người đều khát vọng không thôi.
- Nhanh!
Giờ khắc này, năm người Mục Vân tới gần hướng phía Bắc.
Theo chấn động mãnh liệt, Mục Vân có thể cảm giác được, không cần nửa canh giờ, hẳn là có thể đến.
Sẽ là cái gì?
Trong lòng Mục Vân cũng vô cùng chờ mong.
Mà cùng lúc đó, xung quanh cũng vang lên từng tiếng xé gió.
Hiển nhiên, bạo tạc nơi này đã kinh động không ít người.
Cuối cùng, khi năm người đến trung tâm vụ nổ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, triệt để ngốc.
Bao la hùng vĩ? Kinh dị? Nghe rợn cả người?
Hết thảy từ ngữ giống như cũng không thể hình dung rung động trong lòng bọn họ hiện tại.
Phía trên mặt đất trước mặt năm người một hố sâu to lớn có đường kính mà một ánh mắt không nhìn thấy đầu, giờ phút này khuếch tán ra.
Bên trong hố sâu, tầng tầng núi non ngọc thạch trùng điệp phô thiên cái địa, từng đạo, từng tầng từng tầng, lan tràn tới lòng đất.
Hố sâu này, thô sơ giản lược nhìn lại, chí ít chu mọc ra trăm dặm.
Hố sâu lớn như vậy, giờ khắc này nhìn qua, giống như bị một thiên thạch đường kính hơn vạn mét, nện xuống.
Nhưng không chỉ vẻn vẹn như thế.
Trong hố kia, từ bên ngoài nhìn lại, theo độ sâu gia tăng, đường kính cũng đang không ngừng thu nhỏ.
Ngọc thạch trắng noãn, hình thành từng thềm đá, mỗi một thềm đá đều cao ước chừng trăm mét.
Tầng tầng hạ xuống, mà lại bị sương mù màu trắng nồng đậm che chắn, căn bản thấy không rõ phía dưới đến cùng có cái gì.
Giờ khắc này, xung quanh Bạch Ngọc Thạch Khanh to lớn có lần lượt từng thân ảnh vây xung quanh.
Toàn bộ đệ tử Nhất Diệp kiếm phái đến bên trong Ngự Thần đại lục, khoảng chừng sáu vạn người, hiện tại mặc dù không toàn bộ đến đây, thế nhưng cũng có một hai vạn người.
Nhưng một hai vạn người này phân bố xung quanh Bạch Ngọc Thạch Khanh, nhìn qua vẫn cảm giác rất thưa thớt, không có chút chen chúc, thậm chí giữa lẫn nhau còn cách xa nhau trăm mét khoảng cách.
Bọn hắn giờ phút này đứng trước hố đá, nhìn nhỏ như con kiến...
Mênh mông như vậy, quả thực giống như địa phương thần tích, thật để người ta sợ hãi than.
- Núi cao vạn trượng, đi xuống dưới...
Giờ khắc này, Mục Vân đột nhiên hiểu rõ ý trong lời của Cửu Đầu Xà.
Tên kia nói đến không phải là nơi đây à.
Chẳng lẽ Dị Nguyên Hàn Hỏa cùng Thiên Đế Phần Tiên Thủy đang ở phía dưới này?
Nghĩ tới đây, Mục Vân hào hứng, phi thân ra.
- Mục huynh, ngươi làm gì?
Lâm Chi Tu lôi kéo Mục Vân, khẩn trương hỏi.
- Nơi đây có thể là nơi có thiên hỏa và dị thủy, nơi này, ta nhất định phải xuống dưới nhìn một chút.
- Chúng ta cũng đi!
- Thế nhưng mà...
Mục Vân còn chưa mở miệng, Phàm Vô Ngôn ngắt lời.
- Lần này đừng thế nhưng nữa, ngươi xem những người kia một chút, ai không muốn nghĩ tiếp.
Phàm Vô Ngôn nói xong, Mục Vân nhìn bốn phía.
Những đệ tử kia giờ này đang rất kích động, thậm chí một số người đã nhảy vào.
- Đã như vậy, các ngươi cứ đi theo ta, tiến vào bên trong, bất quá nhất định phải nghe ta chỉ huy.
- Chúng ta lúc nào không nghe Vân ca ngươi chỉ huy.
La Thành cười hắc hắc.
Năm thân ảnh nhìn nhau, chuẩn bị tiến vào phía dưới.
- Mục Vân!
Ngay lúc này, một tiếng kinh hô vang lên phía sau năm người.
Theo tiếng kinh hô vang lên, lần lượt từng thân ảnh vút không lao tới.
Một người cầm đầu, da trắng mỹ mạo, một thân váy dài trắng, hai chân thon dài trắng noãn như ngọc, tư thái yểu điệu, hoàn mỹ không một tì vết.
Chính là người cầm đầu đệ tử Diệp hệ Phượng Minh đảng - Liễu Nhược Tâm.
Giờ khắc này nhìn Liễu Nhược Tâm so với khi nhìn thấy nửa năm trước thì khí tức càng thêm hùng hậu, tựa hồ cũng ở vào đỉnh cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên.
Nhưng bị khí tức bên trong Ngự Thần đại lục áp chế, cũng không có đột phá.
Nhưng giờ khắc này, nhìn mấy người Mục Vân, trên mặt Liễu Nhược Tâm lại mang theo một tia ánh mắt bất thiện.
- Mục Vân, chúng ta không nghĩ tới ngươi thế mà tâm tư ác độc như thế.
Thanh Ngọc Nhi lên tiếng nói:
- Nửa năm trước, thiết hạ tiểu trận pháp trong Thủy Tinh cung dưới đáy biển, mê hoặc chúng ta, nếu không phải cuối cùng chúng ta có thể chạy thoát, thật bị ngươi hại chết.
- Chỉ giáo cho?
Mục Vân hoảng sợ nói:
- Ta lúc ấy chỉ là vì mình bảo mệnh, thiết lập từng trận pháp cỡ nhỏ, cũng là vì ngăn cản Bá Thiên, Bá Địa hai huynh đệ, chỉ là chậm trễ chút thời gian thôi, chỗ nào mưu hại các ngươi.
- Ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân còn phủ nhận, Thanh Ngọc Nhi càng phẫn nộ, nói:
- Ngươi còn phủ nhận, Bá Thiên Bá Địa đều bị ngươi giết, ngươi còn giảo biện.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, sắc mặt Mục Vân kinh ngạc không thôi.
- Chết rồi, nguyên lai hai người kia chết rồi, khó trách, ta ẩn tàng nửa năm, không có phát hiện tin tức hai người này, nguyên lai đã chết.
- Bất quá, chuyện này cũng không nên trách tội đến trên người ta, hai người kia bỏ mình, thế nhưng không có chút quan hệ nào với ta nha.
- Ngươi...
Liễu Nhược Tâm giờ này hơi nhíu mày nhìn Mục Vân.
- Ngươi cũng không cần che giấu trước mặt chúng ta, hiện tại Chiến Linh đảng đang tìm ngươi khắp nơi, Bá Thiên Bá Địa chết, ngươi đào thoát không xong.
- Thế nhưng ta thật không có giết bọn hắn.
Mục Vân nhíu mày, giống như đại nạn lâm đầu.
- Tỷ tỷ, dài dòng nhiều như vậy với hắn làm gì, chúng ta đi thôi!
Thanh Ngọc Nhi khẽ nói.
- Hừ, một đám nữ nhân vong ân phụ nghĩa, quả nhiên, trên đời chỉ có tiểu nhân và nữ tử khó nuôi!
Lâm Chi Tu giờ này lại đột nhiên khẽ nói.
- Ngươi nói cái gì!
Vừa nghe lời này, Thanh Ngọc Nhi giận không kềm được.
- Thanh Ngọc Nhi, ngươi đừng quên, là ai cứu ngươi khỏi miệng rắn, sớm biết thế, Mục huynh, ngươi nên để Cửu Đầu Xà kia bắt hết toàn bộ bọn hắn, hấp thụ chân nguyên xử nữ, từng người biến thành nô lệ của dâm xà kia, người không ra người quỷ không ra quỷ mới đúng.
Lâm Chi Tu nói:
- Những nữ nhân này hoàn toàn đều là độc phụ rắn rết.
- Ngươi làm càn!
Nghe được Lâm Chi Tu mắng mình, Thanh Ngọc Nhi nào có thể chịu đựng được.
Quát to một tiếng, bước ra một bước, bàn tay chụp vào Lâm Chi Tu.
- Không biết tự lượng sức mình.
Nhìn thấy Thanh Ngọc Nhi cử động, sắc mặt Lâm Chi Tu phát lạnh, một tay đánh ra.
Phanh...
Hai thân ảnh va nhau, một tiếng bành vang lên.
Toàn bộ thân ảnh Thanh Ngọc Nhi rút lui.
- Tứ phẩm Nhân Tiên.
Thấy cảnh này, sắc mặt Thanh Ngọc Nhi đầy ngạc nhiên.
Nửa năm trước, Lâm Chi Tu mới là nhị phẩm Nhân Tiên mà thôi, hiện tại lại đến cảnh giới tứ phẩm Nhân Tiên.
Mà nàng nửa năm trước chính là tứ phẩm Nhân Tiên, bốn mươi ba chu thiên Tiên khí vận chuyển, hiện tại thời gian nửa năm, bất quá tăng lên tới bốn mươi lăm chu thiên, tu vi Lâm Chi Tu này đề thăng sao có thể kinh khủng như vậy?
Trong mắt Thanh Ngọc Nhi đầy rung động.
Hiện tại, thế mà đến tình trạng cấp độ tương xứng với nàng.
- Ngươi...
- Ta cái gì mà ta!
Lâm Chi Tu nói:
- Đừng ỷ vào ngươi là thành viên Phượng Minh đảng liền có thể muốn làm gì thì làm, cả súc sinh đều biết cảm ân, báo đáp ân tình, nữ nhân rắn rết như ngươi tâm địa ác độc, hoàn toàn đem việc Mục huynh trợ giúp ngươi xem như đương nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận