Vô Thượng Thần Đế

Chương 326: Chiến Sự Bắt Đầu

- Phụ trách!
Mục Vân đột nhiên mở miệng nói:
- Chuyện lão tử làm, lão tử đương nhiên sẽ phụ trách!
Mẹ nó!
Trong lòng mắng một câu, hổ khu Mục Vân lại chấn động, làm ra chuyện, chỉ muốn trốn tránh, vậy hắn cũng không phải là nam nhân.
Đã nói là tiêu sái sống cả đời, ủy khúc co lại như vậy, sao có thể sống tiêu sái được.
- Cô đã vì ta trả giá nhiều như vậy, ta đương nhiên sẽ không thể bạc đãi cô, là nữ tử của Mục Vân ta, Mục Vân ta sẽ không vứt bỏ.
- Đã không làm được tình thánh một lòng, vậy sẽ làm tình thánh bác ái!
Mục Vân vừa dứt lời, tử bào hất lên, hai bóng người đã là biến mất trong đại sảnh.
- Chậc chậc... Cảnh Tân Vũ, ngươi nhìn sư tôn nói lời này bá khí biết bao nhiêu, ngươi nhìn lại ngươi, đáng đời cô độc đến già...
Nhìn đại sảnh trong chỉ lưu một chút một bàn tiệc rượu trống rỗng, Tề Minh nhô người ra, cười hắc hắc nói, sau đó đi tới.
- Phi, ta mới sẽ không giống với Mục đạo sư, mơ mơ hồ hồ lên giường, ta muốn là giống Mục đạo sư và sư mẫu, yêu rồi mới làm, mà không phải làm rồi mới yêu.
- Cẩu thí, với đức hạnh này của ngươi, ở đó mà yêu đương, đầu gỗ mới có thể yêu ngươi!
- Ngươi...
Cảnh Tân Vũ giận dữ, chỉ là ngược lại cười nói:
- Ngươi thấy Mục đạo sư đi làm chuyện gì tốt kìa, chúng ta muốn hay không...
Cảnh Tân Vũ nói xong, trên mặt lộ ra biểu lộ ngươi hiểu.
- Ngươi muốn chết thì ngươi cứ việc đi, ta còn chưa có nàng dâu, không muốn chết!
Tề Minh rụt cổ, một ánh mắt nhìn lầu ba một chút....
Mà giờ khắc này, lầu ba Thông Thần các, trong khuê phòng các chủ của Vương Tâm Nhã, hai bóng người thình thịch mở cửa đóng cửa.
Ngón tay Mục Vân quơ một chút, một cấm chế cách âm rơi xuống, nhìn giai nhân xinh đẹp trước mắt, cười hắc hắc.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn Mục Vân, Vương Tâm Nhã cúi đầu.
- Làm gì sao?
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Làm chuyện nàng đã từng làm đối với ta, thế nào, nàng cũng phải trả ta một lần chứ!
- A?
Vương Tâm Nhã xấu hổ giận dữ không chịu nổi, đẩy Mục Vân qua một bên.
Chỉ là, Mục Vân không bị nàng đẩy ra, ngược lại là nàng ngã sấp xuống trong thùng tắm sau lưng.
Phù phù một tiếng, Mục Vân theo nàng nhảy vào thùng tắm.
Y phục của hai người ướt đẫm, nhìn sắc mặt giai nhân xinh đẹp trước mặt đỏ lên, cách một lớp y phục mỏng thật mỏng kia, hai ngọn núi cao cùng với bụng dưới bằng phẳng hiện lên rõ ràng.
Lập tức, tà hỏa trong bụng Mục Vân dâng lên, nhìn Vương Tâm Nhã, cười hắc hắc, lấn người bay lên, miệng ngăn chặn cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang định nói chuyện của Vương Tâm Nhã.
Trong không khí, khí tức dị dạng dần dần dâng lên, trong thùng tắm truyền ra tiếng nước chảy và tiếng va đập, cùng với tiếng thở dốc không có chút áp lực nào.
Chỉ là mọi việc nơi đây, người ngoài lại không nghe được.
Ngày rằm, hai bóng người nằm trong khuê phòng màu hồng phấn.
Vương Tâm Nhã phủ phục trong ngực Mục Vân, vẽ lên vòng vòng, vẻ đỏ mặc của nàng đã không còn.
- Không phải chàng còn có vị hôn thê sao? Mà còn là hai người, Tần Mộng Dao và Tiêu Doãn Nhi kia đều là vị hôn thê của chàng.
Vương Tâm Nhã gắt giọng.
- Ai u, tiểu yêu tinh, hiện tại bắt đầu thảo luận vấn đề này, chỉ là trước đó nàng chiếm lấy ta, hiện tại ta chỉ đòi lại mà thôi.
- Chàng gạt người, ta chỉ chiếm lấy chàng một lần, thế nhưng là chàng lại đến bảy tám lần, chàng...
- Đây chính là nàng yêu cầu, ta đã hỏi nàng muốn hay không!
- Chàng là đại lưu manh!
Hai người lập tức vui đùa ầm ĩ lên, nhìn dáng người nổi bật của Vương Tâm Nhã, chỉ là hất lên một tấm sa mỏng màu hồng phấn, Mục Vân lập tức cảm giác tà hỏa lần nữa nổi lên.
- Không thể nào, chàng còn muốn?
- Đương nhiên, loại chuyện này, ta cũng không ngại nhiều!
Cười khẽ một tiếng, Mục Vân lần nữa giục ngựa lao nhanh...
Đến sáng sớm ngày thứ hai, lúc này Vương Tâm Nhã mới mê man nằm ngủ, một đêm điên cuồng, đúng là tiêu hao tinh lực.
Mục Vân mặc y phục vào, bàn tay khẽ vuốt chỗ bụng Vương Tâm Nhã, một dòng nước ấm đi qua, Vương Tâm Nhã đang gặp ác mộng mà cau mày cũng chậm rãi giãn ra.
Làm xong mọi việc, Mục Vân đứng dậy đi ra khỏi phòng.
- Hắc hắc... Mục đạo sư, tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt hay không? Khẳng định là không, sáng sớm thật mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi, ban ngày cũng có thể đại chiến ba trăm hiệp mà!
Nhìn Mục Vân xuất hiện, Cảnh Tân Vũ lập tức ha ha cười nói.
- Tới tới tới, Cảnh Tân Vũ, ta bàn giao cho ngươi một chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
- Thưởng ngươi một cái cú đầu!
Mục Vân uốn lượn một chỉ, phịch một tiếng, nện ở trên đầu Cảnh Tân Vũ, trong đại sảnh vang lên một tiếng kêu thảm thiết, kéo dài không thôi...
- Nói đi, hiện tại chuyện trong đế đô như thế nào?
- Hắc hắc, trải qua mấy ngày nay chúng ta vô ý tản ra tin tức, có lẽ tam đại gia tộc hiện tại đã lần nữa ôm thành đoàn, chỉ là lần này...
Trên mặt Tề Minh lộ vẻ khó xử, nói:
- Lần này, chỉ sợ Tiêu gia sẽ tham gia vào trong đó.
- Tiêu gia?
- Không sai, mấy năm qua, tứ đại gia tộc bị Lục Ảnh huyết tông ép tới rất thảm, hình như lần này Tiêu gia bị Thánh Đan các châm ngòi, cũng không nhịn được muốn xuất thủ.
Mục Vân cười lạnh nói:
- Tiêu gia là chim ưng không thấy thỏ không thả, lần này nguyện ý xuất thủ, chỉ sợ Mộ Bạch phải rất tốn tâm tư, xem ra gần đây Nam Vân thành sắp loạn, nói cho các cửa hàng của chúng ta, mấy ngày nay toàn bộ đóng cửa, chuyện gì cũng không cần quan tâm, chúng ta chỉ cần chờ đợi tín hiệu của Lục Ảnh huyết tông.
- Đúng rồi, Tề Minh, ngươi triệu hồi toàn bộ những học viên kia, còn có tử sĩ dưới tay mỗi người, không cần quá nhiều. Đồng thời mua một khu đất ở ngoài đế đô cho ta, phải mua loại rất rất lớn, còn phải kèm theo sơn lâm.
- Hả? Mục đạo sư, ngài đây là chuẩn bị tiếp nhận nhị sư nương, tránh phân tranh sao?
Phanh...
Lại một cái cú đầu, Mục Vân cười mắng:
- Ta đánh cái đầu của ngươi, nhanh đi làm việc đi!
- Vâng!
Vẻ mặt cầu xin, Tề Minh vuốt đầu, quay người rời khỏi.
- Hiện tại, chỉ cần chờ đợi, ta ngược lại muốn xem thử, Tiêu gia đến cùng sẽ lựa chọn như thế nào?
Đứng ở cửa vào Thông Thần các, nhìn ra ngoài đường, Mục Vân mỉm cười.
Trước mắt, hắn đúng là không nóng nảy.
Tứ đại gia tộc và Lục Ảnh huyết tông, ba năm trước đây đã có ân oán, đến bây giờ tới nói, ân oán xem như bộc phát, bộc phát như vậy không phải tích lũy một sớm một chiều, không dẫn phát mâu thuẫn lớn.
Mà về phần Thông Thần các, nghiêm minh cấm tuyệt không tham gia sát phạt, chỉ phụ trách Lục Ảnh huyết tông hậu bị công tác chuẩn bị, bao gồm thần binh và luyện chế đan dược.
Tọa sơn quan hổ đấu, đây là thủ đoạn của Lục Ảnh huyết tông ba năm trước, hiện tại, Mục Vân lại dùng như vậy cho bọn hắn.
Trái phải vô sự, Mục Vân đi dạo một vòng, lần nữa trở lại trên lầu.
Giờ phút này, Vương Tâm Nhã đã tỉnh lại, thế nhưng nhìn thấy Mục Vân đi vào, nàng lập tức co lại vào trong chăn.
- Còn muốn trốn tránh ta?
Mục Vân đi tới bên giường, đôi bàn tay đã là không yên phận.
- Còn tới nữa? Ta thật không được...
- Không được cũng phải được, ta là sói, nàng là dê, nên làm tốt giác ngộ bị ta ăn mới đúng.
Sau một phen mây mưa, Mục Vân tất nhiên lại thở dài một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận