Vô Thượng Thần Đế

Chương 966: Miểu sát tứ quỷ

Tốc độ Hải Ngọc Cương Ngạc xông ra thực sự quá nhanh, trong chớp nhoáng này, Tần Hiên cùng Thủy Thiên Nhất cũng không nghĩ tới, Cương Ngạc trước đó khí thế hừng hực sẽ lựa chọn quay đầu rời đi.
Bọn hắn càng không có nghĩ tới, Mục Vân cùng Mộc Thanh Thiêm đứng tại chỗ lối vào chỗ sẽ để cho cương ngạc thong dong rời đi.
Nhưng càng làm cho bọn hắn nghĩ không ra là, lối vào thế mà tiềm ẩn mấy thân ảnh, ngay cả bọn hắn cũng không phát hiện.
Bên này vừa xong ra, một người cầm đầu năm người kia đứng mũi chịu sào, nhận Hải Ngọc Cương Ngạc xung kích, lúc này mới nhịn không được mắng một tiếng.
Chỉ là vừa lên tiếng mắng, càng làm cho mấy người Mục Vân nghĩ không ra.
Mục Vân trước kia nghĩ, có khả năng xâm nhập vào động phủ không phải người, là Thánh thú mê mang xông tới.
Thế nhưng không nghĩ tới, thế mà là người.
Trong nháy mắt Cương Ngạc xông ra, bị một người dẫn đầu tung một chưởng đánh chết.
Chỉ là hai tay người kia cũng truyền đến một tiếng răng rắc, rõ ràng có thể nghe.
- Mẹ nó!
Trong lúc nhất thời, Cương Ngạc bị một chưởng mất mạng, năm thân ảnh, chậm rãi đi ra từ lối vào.
- Ngũ quỷ!
Nhìn thấy năm người, Tần Hiên cùng Thủy Thiên Nhất hai người đều đổi sắc mặt.
Ngũ quỷ, là danh hiệu năm người trước mắt.
Hai người bọn họ thường xuyên pha trộn phía trên Ma Quỷ thảo nguyên, đương nhiên biết tên tuổi ngũ quỷ.
Bao quát Hỏa Vũ Phượng cùng Mộc Thanh Thiêm hai người chỉ nhíu mày.
- Ôi, xem ra mấy tiểu quỷ các ngươi còn nhận biết chúng ta!
Ngũ quỷ lão đại vừa sải bước ra, cười lạnh nói:
- Ta không làm khó dễ các ngươi, Mục Vân là ai, đứng ra nhận lấy cái chết là được, còn có Tử Cực Dương Hoa, giao ra, ta tha các ngươi một mạng.
Mục Vân?
Tìm ta?
Mục Vân tiến lên một bước, nói:
- Ngươi tìm ta?
- Xem ra ngươi chính là Mục Vân!
Ngũ quỷ lão đại nhìn Mục Vân, cười nói:
- Đúng, không có gì sai lầm, tiểu tử, vừa rồi thiên hỏa cũng là do ngươi thả? Mẹ nó, đốt lông tóc lão tử đều đen, tiểu tử ngươi chết cũng không oan.
- Quả nhiên là các ngươi một đường đang đuổi theo.
- Không sai.
Ngũ quỷ lão đại cười hắc hắc nói:
- Không nghĩ tới các ngươi còn rất cơ linh, biết đường vòng, đáng tiếc quá ngu xuẩn, sự kiên nhẫn của chúng ta rất lớn.
Mục Vân cười lạnh nói:
- Thật sao?
- Tiểu tử ngươi cười cái gì?
Ngũ quỷ lão đại nhìn Mục Vân đang mỉm cười, nói:
- Không biết hiện tại mình thành cá trong chậu?
- Cá trong chậu?
Mục Vân cười lạnh hơn, nói:
- Ai là cá trong chậu, còn không biết đâu, sau khi các ngươi đi vào còn có bảy người cũng tiến vào trong sơn động này, chỉ sợ mình bị theo dõi, còn không biết?
- Cái gì?
Nghe đến lời này, năm người hai mặt nhìn nhau.
Bọn hắn có thể nói là kẻ già đời phía trên toàn bộ Ma Quỷ thảo nguyên, bị theo dõi, làm sao có thể không biết.
- Ngươi nói bậy!
- Nói bậy? Nếu ngươi không tin, đại khái có thể để một người trở về điều tra, nhìn ta có phải lừa ngươi hay không!
Mục Vân tự tin nói.
Cùng lúc đó, hắn lại dùng hồn lực truyền âm cho mấy người Tần Hiên:
- Nếu là lão quỷ này phái người đi điều tra, chúng ta năm người giết tới, xử mấy tên không kịp đề phòng.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, mấy người đều bất động thanh sắc đáp lại.
Tần Hiên cùng Thủy Thiên Nhất lúc đầu không muốn quản Mục Vân chết sống, nhưng bây giờ, Tử Cực Dương Hoa trên người Mục Vân. Nếu ném Mục Vân, bọn hắn lần này xem như uổng công.
Mục Vân dùng chiêu này dời một người đi, mưu kế rất hay, bọn hắn năm đánh bốn, trong thời gian ngắn, trước đánh bị thương một người, chưa hẳn không thể trốn thoát.
Thế nhưng bốn người làm sao biết, Mục Vân căn bản không phải lừa gạt ngũ quỷ.
Sau khi ngũ quỷ tiến vào, đúng là có một nhóm bảy người cũng tiến vào trong sơn động.
Hiện tại nếu như nói lời này, chỉ sợ Tần Hiên cùng Thủy Thiên Nhất nhân tinh sẽ vứt bỏ mình rời đi.
Mục Vân cũng không xác định, một đội người đằng sau đến từ chỗ nào.
Ngũ quỷ, rõ ràng chạy đến vì mình.
Thế nhưng mình tới Ngũ Hành tiểu thế giới, trước mắt đắc tội chỉ có thể là có Hỏa Thông Thiên, vậy chuyện này không khó tưởng tượng, hơn phân nửa là gia gia Hỏa Thông Thiên, Hỏa Quy Nhất tìm người.
- Mẹ kiếp!
Mục Vân rất khó chịu.
Loại này cảm giác bị người âm để hắn rất khó chịu.
Quan trọng nhất, như quả Hỏa Quy Nhất đến chỗ này, hắn cũng không khó chịu, thế nhưng chỉ là ngũ quỷ, đặt khi cảnh giới mình đỉnh phong, một bàn tay bóp chết đồ, hiện tại, ở trước mặt mình rống to la nhỏ.
Một hơi này, khó mà nuốt xuống.
Tử Cực Dương Quả, mặc dù có thể khép lại chân hồn cùng thân thể dung hợp, thế nhưng không phải một bước đúng chỗ.
Muốn khôi phục tu vi Vũ Tiên cảnh bát trọng, chỉ dựa vào Tử Cực Dương Quả, không thực tế.
Mà bây giờ còn chưa đến trình độ đó, năm người này, bọn hắn còn có thể ứng phó.
Nếu như xuất hiện bảy người kia, không cách nào ứng đối, Mục Vân sẽ cân nhắc có nên nuốt vào Tử Cực Dương Quả, để cường hóa dung hợp của mình.
Ngũ quỷ lão đại nhìn Mục Vân, thần sắc kinh nghi bất định.
- Lão ngũ, ngươi đi xem một chút xảy ra chuyện gì.
- Vâng, đại ca!
Bên trong năm người, một người lĩnh mệnh, thẳng theo đường cũ trở về.
Mà cùng lúc đó, bốn người còn lại bất động thanh sắc, tản ra bốn phía cửa hang, nhìn năm người.
Ngũ quỷ lão đại cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, nếu như ngươi muốn điệu hổ ly sơn, vậy liền rất sai.
- Chúng ta bốn người, đối phó năm người các ngươi, vô cùng đơn giản.
- Ồ? Thật sao?
Mục Vân vừa dứt lời, vọt thẳng ra.
Nhưng phương hướng hắn xông ra cũng không phải ngũ quỷ lão đại, mà là lão tứ.
Ngũ quỷ năm người, lão đại là Vũ Tiên cảnh lục trọng, rất mạnh, lão Nhị lão Tam đều là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, lão tứ lão ngũ là Vũ Tiên cảnh tứ trọng.
Tổng thể tương đối, thật ra không sai biệt lắm cùng năm người Mục Vân, chỉ là Mục Vân năm người trước đó đối phó Hải Ngọc Cương Ngạc, tiêu hao thực sự quá lớn.
Cho nên năm người giờ phút này xuất hiện, bọn hắn năm người căn bản không có nắm chắc ứng đối.
Mà giờ khắc này lão ngũ đi, Mục Vân mang Lạc Tuyết Thần Châm, đương nhiên lựa chọn lão tứ yếu nhất hạ thủ.
Vũ Tiên cảnh tứ trọng, dùng cảnh giới Vũ Tiên cảnh nhị trọng của hắn, thôi động Lạc Tuyết Thần Châm, bất ngờ không đề phòng, công kích lão tứ, khả năng thành công rất lớn.
Lão tứ nhìn thấy Mục Vân vọt tới hướng mình, cười lạnh một tiếng.
Hắn là thực lực yếu nhất trong bốn người, hắn đương nhiên biết điểm này.
Cho nên sớm trước khi lão ngũ ra đi, hắn đã làm ra phòng bị.
Quanh năm hỗn phía trên Ma Quỷ thảo nguyên, sao hắn lại có thể không biết điểm ấy.
Năm người Mục Vân làm sao có thể an tâm chờ chết.
Muốn đánh lén, người thứ nhất nhất định là hắn.
Hắn là tu vi thấp nhất trong năm người, thế nhưng cũng không đại biểu hắn yếu nhất.
Tương phản, tốc độ thân pháp của hắn lại là tốt nhất trong năm người.
Trong nháy mắt Mục Vân xông ra, hắn đã vội vàng dời đi chỗ khác, lách qua công kích của Mục Vân.
Nhưng trong nháy mắt này, hắn lại cảm giác được có một đầu thân ảnh quỷ dị giống như rắn độc, một mực đi theo hắn.
Loại cảm giác này để hắn rất đau đầu, thậm chí sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận