Vô Thượng Thần Đế

Chương 782: Cửu Biện Hoa Liên (1)

Chỉ là tên đệ tử kia nói còn chưa xong, Mục Vân đã bước ra một bước.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, lôi minh nổ vang, trận pháp bị xúc động.
Đệ tử thủ sơn nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.
Tiểu tử này không muốn sống, thật đúng là dám xông vào.
Nhưng mà trong khoảnh khắc, thời điểm Mục Vân vừa sải bước ra, trận pháp thứ nhất bị dẫn động.
Mà cùng lúc đó, bên trong Vạn Trận tông.
Cao tầng lớn nhỏ hội tụ trong một đường đường.
Vương Tâm Nhã giờ phút này sắc mặt tái nhợt, mặt ngoài thân thể, hoàn toàn không có huyết sắc, cả người ở vào giai đoạn hôn mê.
- Thiên Nhất trưởng lão, như thế nào?
Tông chủ Vạn Trận tông Vạn Đạo Phu, một thân đạo bào màu xanh, cả người lo lắng.
Vương Tâm Nhã trong lòng hắn như là nữ nhi mình, coi như con đẻ, mặc dù chỉ là ở chung mấy năm, thế nhưng hắn đối với Vương Tâm Nhã, lại là cưng như trứng.
- Thật có lỗi!
Thiên Nhất trưởng lão khổ sở nói:
- Trên người Vương tiểu thư mang theo độc tố kỳ quái, tha thứ mắt lão phu vụng về, ta chưa bao giờ thấy qua độc tố như thế, chỉ sợ là xuất ra từ bên trong Vu tộc của Thập Vạn đại sơn.
- Cái gì?
Ngay cả Thiên Nhất trưởng lão cũng không có biện pháp.
Vạn Đạo Phu sững sờ.
Thiên Nhất vội vàng nói:
- Vạn tông chủ, đừng vội, lão phu mặc dù không có cách, thế nhưng có một người sẽ có biện pháp.
- Ai?
- Mục Vân!
Thiên Nhất trưởng lão nói.
- Mục Vân, đúng, Mục Vân!
Vạn Đạo Phu vội vàng nói:
- Tiểu Nhã đứa nhỏ này một lòng nhớ thương Mục Vân, nhanh gọi Mục Vân tới đây cho ta!
Vạn Đạo Phu vừa dứt lời, ngoài phòng khách, một người lại vội vã xông vào.
- Sư tôn, việc lớn không tốt!
Người tới chính là Trần Uyên, chỉ là giờ khắc này Trần Uyên lại mang theo mồ hôi trên trán, sắc mặt buồn khổ.
- Chuyện gì?
- Mục Vân đến rồi!
Vạn Đạo Phu kinh hỉ nói:
- Đây chẳng phải là vừa hay!
- Chỉ là, sư tôn!
Trần Uyên cười khổ:
- Mục Vân bởi vì lo lắng cho tiểu sư muội, cho nên khi vừa tới, tự báo tên mình, thế nhưng đệ tử thủ sơn cũng không cho hắn tiến vào, cho nên hắn sốt ruột, xông vào rồi.
Cái gì!
Nghe đến lời này, Vạn Đạo Phu sững sờ.
- Mau đi xem một chút, tuyệt đối không nên để hắn xảy ra chuyện.
Vạn Đạo Phu thân là Tông chủ Vạn Trận tông, sao lại không biết chín chín tám mươi mốt tòa đại trận Vạn Trận tông có uy lực như thế nào chứ.
Vạn Trận tông chính là bằng vào tám mươi mốt tòa đại trận, không biết đã chống cự bao nhiêu thiếu cường địch xâm lấn.
- Hắn không có xảy ra việc gì!
Sắc mặt Trần Uyên nhất khổ nói:
- Chín chín tám mươi mốt tòa đại trận, hiện nay bị hắn phá ba mươi mốt tòa, sư tôn, ngài mau đi xem một chút, ta lo lắng sẽ bị hắn phá hết.
- Cái gì!
Nghe đến lời này, Vạn Đạo Phu kinh ngạc đến ngây người.
Tám mươi mốt tòa đại trận, bị phá ba mươi mốt tòa.
Gia hỏa này, thế nào làm được?
- Là tên Diệp Thu kia?
- Không phải, Mục Vân một mình đến, đệ tử thủ sơn không để hắn vào, cho nên hắn liền phá đại trận.
Vừa nghe lời này, mọi người tại đây kinh ngạc không thôi.
- Đi!
Vạn Đạo Phu giờ phút này đâu còn có thể ngồi được vững.
Nếu như thế, mặt mũi Vạn Trận tông, mất hết.
Mà lại trước đó Mục Vân để người bí mật đưa tới long lân, về tình về lý, Mục Vân đến Vạn Trận tông, đều nên do Vạn Trận tông gióng trống khua chiêng hoan nghênh.
Dù nói thế nào, Mục Vân là một đan khí đại sư.
- Mau đi xem một chút!
Vạn Đạo Phu nhìn đám người còn sững sờ tại chỗ, nhịn không được quát.
Vô luận như thế nào, nếu như trở mặt cùng Mục Vân, đói với Vạn Trận tông mà nói, tuyệt đối là rất tệ.
Mà quan hệ giữa Vương Tâm Nhã và Mục Vân, vô cùng thân mật.
Cửu Hàn thiên cung bởi vì Mục Vân, tổn thất Tần Mộng Dao, Vạn Trận tông nếu bởi vậy tổn thất Vương Tâm Nhã, vậy thật là một tổn thất lớn.
Giờ phút này, bên trong Vạn Trận tông, Mục Vân lẻ loi một mình, đi ở bên trong đại trận, sắc mặt không thay đổi.
Mà giờ khắc này, đệ tử thủ sơn đứng trước người hắn sớm đã trợn mắt hốc mồm, triệt để trợn tròn mắt.
Hắn tựa hồ cảm giác được, mình phạm sai lầm lớn.
- Mục Vân, dừng tay!
Giờ khắc này, Mục Vân đang ở bên trong tòa đại trận thứ ba mươi hai, cũng không thấy hắn có gì cử động, thế nhưng mỗi một lần, hắn đều có thể vọt thẳng vào đến bên trong từng trận nhãn, bài trừ đại trận.
Vạn Trận tông tiếng tăm lừng lẫy, thủ sơn đại trận dễ dàng bị phá như trở bàn tay, quả thực là châm chọc.
- Ngươi là ai?
- Ta chính là Tông chủ Vạn Trận tông Vạn Đạo Phu, đây hết thảy đều là hiểu lầm.
Vạn Đạo Phu cười khổ nói:
- Quan bế đại trận, hoan nghênh Mục đại sư.
Ba mươi hai tòa đại trận bị phá trừ, hơn nữa vẫn diễn ra trong thời gian cực ngắn.
Nghĩ như thế nào, thế nào cũng đều không thể.
Thế nhưng Mục Vân lại làm được.
Đại trận bị khép kín, bóng dáng Mục Vân từ giữa không trung rơi xuống.
Hắn không có hơn thua với Vạn Đạo Phu, mở miệng nói:
- Tâm nhi đâu!
- Đi theo ta!
Nhắc đến Vương Tâm Nhã, sắc mặt Vạn Đạo Phu cũng đau xót.
Thời gian mấy năm ở chung, Vương Tâm Nhã ở bên trong Vạn Trận tông, đều được xưng là tiểu sư muội, mà làm người đơn thuần, bản tính thuần lương, chưa từng kết oán với người khác.
Lần này bị thương nặng cũng để Vạn Đạo Phu cảm thấy lo lắng.
- Ha ha, Vạn Trận tông thật lợi hại, ta lần này đến đây lĩnh ban thưởng, cũng không có đại trận thế này.
Nhưng mà ngay giờ phút này, một tiếng cười vang lên.
Huyền Vô Tâm!
Đi theo bên cạnh Huyền Vô Tâm, còn có bọn người Huyền Ngọc Đức cùng Bạch Tuyệt.
- Huyền Vô Tâm, ngươi còn dám tới!
Trần Uyên nhìn thấy Huyền Vô Tâm, quát lạnh:
- Làm tổn thương đệ tử Vạn Trận tông ta, ngươi còn dám tới muốn nhận thưởng?
- Ta vì cái gì không dám!
Huyền Vô Tâm giễu cợt:
- Quy củ Vạn Trận tông tại còn đó, ban thưởng mười pháp bảo luyện trận, chẳng lẽ bởi vì quán quân không phải người Vạn Trận tông ngươi liền chơi xấu?
- Ngươi vốn đã thắng, cớ gì xuất thủ đả thương người?
- Trận pháp hơn đấu, vốn hung hiểm, Trần Uyên, ngươi phải biết, có đôi khi, một khi trận pháp vận lên, không phải ai đều có thể dừng lại.
Huyền Vô Tâm cười lạnh:
- Tài nghệ không bằng người, hiện tại hứa hẹn ban thưởng cũng không muốn cho?
- Ngươi...
- Trần Uyên, không được vô lễ!
Vạn Đạo Phu dù sao cũng là tông chủ một tông, nhìn Huyền Vô Tâm, nói:
- Huyền công tử, ta sẽ an bài người dẫn ngươi đi lấy mười bảo bối trận pháp, chỉ là hiện nay Vạn Trận tông ta có chuyện quan trọng muốn làm, không thể chiêu đãi.
Vạn Đạo Phu vừa dứt lời, nhìn Mục Vân, muốn rời đi.
Chỉ là Mục Vân đứng tại chỗ, không muốn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận