Vô Thượng Thần Đế

Chương 1729: Nghiên cứu huyền bí của thân thể?

Mà cùng lúc đó, hai vị phủ chủ Tinh Nguyệt kiếm phủ Tinh Mãn Thiên cùng Nguyệt Viên Viên đồng thời xuất hiện.
- Mọi người còn có thể tập hợp một chỗ hảo hảo nói chuyện phiếm, ta nhìn tâm tình các vị đều rất tốt nhỉ!
Nguyệt Mãn Thiên nhìn Diệp Cô Tuyết, ánh mắt sau đó rơi trên người Mục Vân sau lưng Diệp Cô Tuyết, hừ một tiếng.
- Đó là đương nhiên, ta nhìn, giữa chúng ta, hiện tại trong lòng đắc ý, không chỉ có một phương đâu!
Lâu Bái Thiên cũng đáp trả.
Chuyện mười năm trước, thực sự cực kì cổ quái.
Hiện tại xem ra, thế nào nhìn, đều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bốn đại tông môn, từ lần sự kiện về sau, mâu thuẫn giữa lẫn nhau càng thăng cấp.
Điểm này thì Diệp Cô Tuyết không biết.
Nhưng nàng có thể nhìn ra, mấy vị này hiện tại tụ tập nơi này, tựa hồ... Mùi thuốc súng rất đậm.
Mà cổ quái là, loại mùi thuốc súng này cũng không phải nhằm vào Nhất Diệp kiếm phái, mà nhằm vào hai bên cho nhau...
Cái này rất kỳ quái.
Mục Vân đứng ở một bên lại không ngừng cười trộm.
Mười năm này, bốn đại tông môn phát sinh chuyện, hắn không nói rõ như lòng bàn tay, ít nhất từ trên người bọn người Lạc Kiếm Tuyết cùng Ngọc Thanh Lan lại biết không ít.
Bốn đại tông môn bên trong mười năm qua, đệ tử ra ngoài tôi luyện, giữa lẫn nhau hoặc nhiều hoặc ít đều phát sinh rất nhiều ma sát.
Thậm chí có không ít đệ tử bị giết chết.
Mà loại ma sát này theo thời gian trôi qua, cũng dần dần thăng cấp.
Cho nên, bốn đại tông môn hiện tại giữa lẫn nhau hoài nghi đối phương, đến cùng là ai... Thông một mạch cùng Nhất Diệp kiếm phái, chỉnh lý bọn hắn.
Mục Vân mới lười nhác quản bọn họ hiện tại hoài nghi ai.
Dù sao, không người sẽ nghĩ tới đây là mưu kế của hắn.
Nhưng lần này, Mục Vân phát hiện, đi theo môn chủ mấy đại tông môn đến đây không chỉ một ít trưởng lão bên trong tông môn, càng có một vài đệ tử.
Những đệ tử này đều từ cảnh giới ngũ phẩm Địa Tiên trở lên.
Lần này chính là thời gian ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực cung phụng nộp lên trên, theo đạo lý mà nói, tông chủ tông môn đến là được, mỗi người đều mang theo môn hạ đệ tử làm cái gì?
- Các vị tiền bối chờ đã lâu, mời theo vãn bối đến.
Trong lúc Mục Vân suy nghĩ, phía trước vang lên một giọng nói.
Nhìn người tới, Mục Vân ôn hòa cười một tiếng.
Ánh mắt thân ảnh kia rơi vào trên người Mục Vân, nhẹ gật đầu.
Chính là Nhậm Cương Cương.
Mười năm không thấy, Nhậm Cương Cương càng thêm soái khí mấy phần, hồng quang đầy mặt.
Mấy vị tông chủ đi theo Nhậm Cương Cương đến phía trước, tiến vào bên trong đại điện.
Mà đông đảo đệ tử thì chờ ở bên ngoài.
Giờ phút này, Nhậm Cương Cương mới đi tới, nhìn Mục Vân, vỗ vỗ bả vai.
- Giỏi lắm, Đại Phái chủ, mười năm nay, ta nhìn Nhất Diệp kiếm phái bế tông không ra, phát triển thật sinh động.
Nhậm Cương Cương vỗ vỗ Mục Vân, cười nói.
- Đừng nói móc ta, ta chỗ nào có thể so sánh với ngươi.
Mục Vân nhìn Nhậm Cương Cương, nói:
- Gần đây tháng ngày trôi qua không tệ đi, ta còn nghe nói, ngươi đã làm thịt thiên kim tiểu thư Thiên Kiếm lâu người ta...
- Không có chính hình.
Nhậm Cương Cương cười khổ.
- Không có chính hình, cũng không biết ngươi không có chính hình hay ta không có chính hình, lần này thành rể hiền của Lâu chủ, mỗi ngày hai người đều ở trong thế giới ngọt ngào, không biết tưới nhuần nhiều ít, khó trách mười năm qua đều chưa đến gặp ta một lần, nghe nói, tam trưởng lão hiện tại hoặc nhiều hoặc ít ủng hộ ngươi làm việc rồi?
- Ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân một bộ dáng vẻ lưu manh, Nhậm Cương Cương chỉ có thể cười khổ.
- Nếu không phải ngươi khống chế lão hồ ly này, có chuyện gì của ta sao?
Nhậm Cương Cương thấp giọng nói:
- Ngươi cũng không cần ở đây nói móc ta, bất quá nói thật, ta rất muốn biết, ngươi đến cùng làm thế nào để Kiều Đỉnh Thiên nói gì nghe nấy, trước kia Kiều Đỉnh Thiên gặp ta là xụ mặt, Kiều Đỉnh Thiên sau này đổi thái độ đối với ta... Quả thực coi ta thành Lâu chủ.
- Mà còn có Hình Vô Mệnh cùng Chiêm Thiên Bổ hai người, hai gia hỏa này ngươi đều thu phục rồi? Còn có một vài đệ tử nội kiếm các, ngươi ngược lại rất có bản lĩnh.
- Bí mật!
Mục Vân nhếch miệng cười một tiếng, không cần phải nhiều lời.
- Bí mật gì không thể nói? Hai đại nam nhân, làm thần bí như vậy.
Ngay lúc này một tiếng khẽ kêu vang lên.
Thiên Hân Nhi chậm rãi đi tới.
Hôm nay Thiên Hân Nhi, thân mang một bộ váy ngắn màu trắng, váy sam màu lam thiếp thân, dưới chân đạp một đôi bốt da cao, khuôn mặt tinh xảo, dáng người lồi lõm tinh tế, hai chân thon dài.
Lúc đầu Thiên Hân Nhi chính là mỹ nữ, khí chất không giống bình thường, mà bây giờ,Mục Vân lại phát hiện, trên người Thiên Hân Nhi mang theo một cỗ khí tức đặc biệt.
Loại khí tức này, Mục Vân đương nhiên quen thuộc.
Năm đó, Tần Mộng Dao, Tiêu Doãn Nhi, Vương Tâm Nhã ba người ở cùng với hắn về sau sẽ thêm ra loại khí tức này.
Nói không rõ, không nói rõ.
Có thể nói là khí tức của nữ nhân.
Mà lại là nữ nhân được tưới nhuần.
Mục Vân đi ra phía trước, dạo qua một vòng xung quanh Thiên Hân Nhi, vỗ tay cười nói:
- Quả nhiên không giống, Thiên tiểu thư hiện tại thật sự là rực rỡ chiếu người, xem ra Nhậm Cương Cương nhìn từ bề ngoài thật thà, làm việc cũng rất ra sức.
Vừa nghe lời này, gương mặt Thiên Hân Nhi xinh đẹp đỏ bừng.
- Ta còn không có phát hiện, nguyên lai ngươi lưu manh như vậy.
Thiên Hân Nhi nhìn Mục Vân, giận dữ mắng.
- Chỗ nào lưu manh, ta nói chính là lời nói thật.
Mục Vân cười nói:
- Lúc nào, cho sư tôn một ngoại tôn, đó mới là công đức viên mãn.
- Ngươi...
Thiên Hân Nhi đỏ mặt, trừng Mục Vân một cái, chỉ trích Nhậm Cương Cương:
- Chàng xem một chút hảo hữu ngày xưa của ngươi, nguyên lai rất không đứng đắn.
- Hắn à...
Nhậm Cương Cương cười ha ha một tiếng nói:
- Gia hỏa này rát phong lưu, nàng không biết, gia hỏa này hiện tại có ba vị thê tử, mà ba vị thê tử đều là đại mỹ nữ, ta còn nhớ rõ, ngày xưa bên trong Huyết Minh tại hạ giới, Mục đại minh chủ thế nhưng liên tiếp một tháng cũng không có ra khỏi cửa phòng...
- Dừng lại dừng lại...
Mục Vân nhất thời vội la:
- Có chút nội tình, đều bị ngươi tung ra.
- Thế nhưng ta nói đều là sự thật.
- Không nghĩ tới, nguyên lai Mục Vân ngươi còn rất phong lưu, đi tới Tiên giới, các tiên nữ càng thêm mê người hơn thê tử trước kia của ngươi, đoán chừng ngươi... Càng muốn nhịn không được nhỉ?
- Nào có...
Ba người trò chuyện vui vẻ, mười năm không thấy, xác thực có rất nhiều muốn lời.
Thiên Hân Nhi cũng bởi vì ở cùng Nhậm Cương Cương hơn mười năm, bên trong Thiên Kiếm lâu, có Kiều Đỉnh Thiên giúp đỡ, hết thảy quy công cho Mục Vân, đương nhiên thân cận hơn Mục Vân mấy phần.
Ba người ở một chỗ tương giao thật vui, thế nhưng một bên khác, lại có người ghen ghét.
- Đáng ghét!
Tần Thiên Vũ đứng ở cách đó không xa, hai tay ở trong tay áo khanh khách rung động.
- Tần sư huynh bớt giận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận