Vô Thượng Thần Đế

Chương 1785: Tìm được

Tam đường ánh sáng óng ánh chói mắt.
Mục Vân sở dĩ vừa nhìn đã kết luận là bởi vì, Tam Ấn Sát Trận cũng không phải đại trận pháp có sức sát thương khủng bố, mà là một loại tiểu trận pháp.
Loại tiên trận này dựa vào ba kiện sát khí mạnh nhất, có thể nói mỗi một kiện trong ba kiện sát khí đều là trận nhãn, cho nên muốn phá giải rất phiền phức.
Mà quan trọng nhất là, cần ba người cùng một chỗ tiến hành.
Mục Vân nhìn bốn phía, nội tâm dần dần sáng tỏ.
Trận pháp này vốn phải mở ra, nhưng vô cùng có khả năng, có người tiến vào phía dưới, cho nên... Mới có thể khép kín.
Muốn phá vỡ trận này, vậy cần ba người cùng một chỗ hợp lực.
Ba người cùng một chỗ.
Mục Vân ngồi xuống.
Nhìn mấy đệ tử Tam Cực Thiên Minh phía sau đang tàn sát lẫn nhau, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Muốn phá vỡ trận cần người hỗ trợ, hắn còn cần cứu những đệ tử Tam Cực Thiên Minh kia.
Đây cũng không còn cách nào.
Hạ quyết tâm, Mục Vân bắt đầu động thủ.
Một tay vung ra, bàn tay Mục Vân lăn lộn ba động ra từng đạo lực lượng, trùng kích.
Từng trận phù khuếch tán ra, Mục Vân vung tay, mặt đất phía dưới bắt đầu lay động, mà dần dần, đỉnh đầu đám người xuất hiện một quang mạc trận pháp hình tròn.
Quang mạc trận pháp bắt đầu lùi bước từng tấc từng tấc đến cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, Mục Vân buông tay xuống.
Mà giờ khắc này, những đệ tử Tam Cực Thiên Minh đang giao thủ giữa không trung đều dừng lại.
Giữa lẫn nhau ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người trợn mắt hốc mồm.
Chuyện gì xảy ra?
Mọi người nhất thời mê mang.
Nhìn thấy một ít sư huynh đệ ngã ở bên cạnh mình, sắc mặt kinh khủng.
Người chết!
Sao lại có người chết?
- Chúng ta... Hẳn là lâm vào bên trong huyễn trận.
Từ từ, Diệp Vô Tình mới mở lời.
- Ngươi cũng nhìn thấy cái gì?
Giang Diễm nhìn Diệp Vô Tình, kinh ngạc hỏi.
- Ừm.
Diệp Vô Tình bất đắc dĩ nói:
- Những đệ tử này, hẳn là...
Diệp Vô Tình dứt lời, còn chưa nói xong, mọi người lại hiểu rõ, có thể là tình huống nào khác.
Những đệ tử này có thể bị chính bọn hắn giết chết.
Nhìn thấy thế, đông đảo đệ tử dậm chân, tức giận không thôi.
Bọn hắn tự tay giết các sư huynh đệ của mình.
- Các vị...
Trong lúc đám người đang tự trách bản thân, một tiếng hô đột nhiên vang lên.
Xoạt xoạt xoạt xoạt...
Cơ hồ trong nháy mắt, còn lại hơn trăm người xuất ra các loại Tiên khí, nhắm ngay Mục Vân.
Đến bây giờ, Mục Vân không có mở miệng, bọn hắn thậm chí không có phát hiện, sau lưng thế mà có một người đang đứng.
Một thân trường sam màu lam, hắc bào khoác ở ngoài, mũ đắp trên lưng, nhìn Mục Vân hiện tại giống như một u linh, nhưng u linh này mang theo vẻ thanh tú.
- Ngươi là ai?
Nhìn Mục Vân, Giang Diễm cẩn thận hỏi:
- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
- Tại hạ tên Mục Vân, đệ tử Thiên Kiếm lâu.
- Mục Vân!
Diệp Vô Tình nhìn Mục Vân, cười nói:
- Nguyên lai ngươi chính là Mục Vân, tựa hồ nghe qua cái tên này ở nơi nào, trong lúc nhất thời cũng nhớ không nổi.
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
Giang Diễm lại hết sức cẩn thận.
- Nơi đây bất phàm, ta trước đó có vị bằng hữu tới đây, biến mất không thấy gì nữa, cho nên, ta đặc biệt đến tìm.
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Vừa rồi bắt gặp mấy vị đang bị huyễn trận vây khốn, cho nên làm ra chút giúp đỡ, giải khai huyễn trận.
- Làm ra chút giúp đỡ?
Diệp Vô Tình và Giang Diễm nhìn Mục Vân, mắt lộ hồ nghi.
Bọn hắn tự nhiên không tin được Mục Vân.
Nơi nào có chuyện trùng hợp như vậy.
- Bằng hữu của ngươi kêu cái gì?
- Nhậm Cương Cương.
Mục Vân nói:
- Chính là quan môn đệ tử của Lâu chủ Thiên Kiếm lâu, ta và hắn là hảo hữu ở hạ giới, cho nên đặc biệt tới nơi đây tìm hắn, không nghĩ tới đụng phải các vị.
- Nói như vậy, chúng ta cần cám ơn ngươi?
- Tạ thì không cần.
Mục Vân nghiêm túc nói.
Nghe đến lời này, Diệp Vô Tình kém chút nở nụ cười.
- Ngươi nói ngươi đến chỗ này vì tìm hảo hữu, làm sao ngươi biết hắn không chết?
- Bởi vì ta xác định hắn sẽ không dễ dàng chết.
Mục Vân chém đinh chặt sắt nói.
- Ha ha... Trực giác sao?
Diệp Vô Tình cười nói:
- Có đôi khi, trực giác sẽ lừa gạt người.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng không nhiều lời, hắn không cần thiết tranh cãi với mấy tên này về loại vấn đề này.
Thấy cảnh này, khóe miệng Diệp Vô Tình lại toát ra ý cười bất đắc dĩ.
Đám người bắt đầu chỉnh đốn, Mục Vân thì đứng tại chỗ, nhìn bốn phía.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Nhìn Mục Vân tựa hồ đang quan sát bốn phía, Giang Diễm đi tới, khẽ mỉm cười nói.
Trước đó, bọn hắn trong lúc bất tri bất giác tiến vào huyễn trận, còn may Mục Vân xuất thủ, để cho bọn hắn đi ra khỏi huyễn trận.
Điểm này có thể thấy được, Mục Vân có phần nghiên cứu về trận pháp.
Mà bọn hắn vào đây không có phát hiện cái gì, nhìn dáng vẻ của Mục Vân, tựa hồ có phần hiểu rõ.
- Tìm ra đường.
Mục Vân thuận miệng nói:
- Nếu nơi này có huyễn trận tồn tại, nói rõ người bố trí nơi đây hơn phân nửa là một cao thủ trận pháp, muốn tiếp tục tìm kiếm, tìm tới bằng hữu của ta, tự nhiên cần nhìn xung quanh có trận pháp gì hay không.
- Vậy ngươi đã tìm được chưa?
Diệp Vô Tình chen miệng hỏi.
- Tìm được.
Mục Vân lần nữa tùy ý nói.
Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người nhất thời quái dị nhìn Mục Vân.
Chẳng lẽ gia hỏa này không phải tình cờ cứu bọn hắn từ bên trong huyễn trận, mà có thủ đoạn?
Gia hỏa này thật tinh thông trận pháp?
- Vậy ngươi nói một chút, vấn đề ở đâu?
Mục Vân nhìn về phía trước, nói:
- Ầy, chính là chỗ đó.
Thuận theo ánh mắt Mục Vân, đám người nhìn về phía trước.
Trong lúc mọi người ở đây chú mục, Mục Vân đi tới.
Thấy cảnh này, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người trợn mắt hốc mồm.
Chẳng lẽ gia hỏa này thật sự có thủ đoạn?
- Trận này tên Tam Ấn Sát Trận, là một sát trận, do ba kiện sát khí ngưng kết mà thành, cần ba người đồng thời thi triển, mới có thể phá trận.
Mục Vân nhìn đám người nói:
- Tam Ấn Sát Trận, ta nghĩ các ngươi có nghe nói qua.
- Tam Ấn Sát Trận, tiên trận chỉ có tiên trận đại sư mới có thể bố trí ra, xem ra, ngươi tinh thông trận pháp.
Diệp Vô Tình mở lời:
- Nói như vậy, ngươi có biện pháp phá vỡ trận này?
- Biện pháp thì không dám nói, nhưng chí ít có lòng tự tin nhất định, nhưng cần hai người các ngươi phối hợp.
- Tốt!
Diệp Vô Tình cười nói:
- Ta cũng muốn nhìn, ngươi phá giải Tam Ấn Sát Trận thế nào.
Diệp Vô Tình tựa hồ căn bản không lo lắng Mục Vân sẽ hại bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận