Vô Thượng Thần Đế

Chương 1212: Huyết Minh nội loạn (1)

Mấy người Đông Minh rõ ràng biết điểm này.
Cho nên, ở thời điểm mình còn ở đây, bọn hắn sợ hãi mình, không dám như thế nào.
Mà bây giờ mình rời đi mấy năm, lòng của bọn hắn chỉ sợ cũng không trấn định.
- Xem ra, mình còn nuôi một đám bạch nhãn lang! Bất quá những bạch nhãn lang này, bạch nhãn không có lật cho mình nhìn, ngược lại lật cho nữ nhân mình nhìn.
Mục Vân mỉm cười, đứng tại cửa vào, mở cửa phòng, bàn tay vung lên, khom người nói:
- Nương tử, mời.
- A! Nhanh đóng cửa lại, ta còn không có mặc quần áo đâu.
Chỉ là một cái gối nện vào trên mặt Mục Vân triệt để nện nát hết hình tượng hắn vốn cho rằng rất soái khí vừa rồi.
Nhìn Vương Tâm Nhã, Mục Vân cười khổ không thôi.
Thật đúng là một thê tử ngốc nghếch.

Giờ khắc này, phía trên Lạc Hồn đảo.
Toàn bộ Lạc Hồn đảo, đi qua thời gian mấy năm phát triển, sớm đã là khuếch tán ra toàn bộ hòn đảo, hộ đảo đại trận, càng lan tràn toàn bộ hòn đảo.
Nhưng vị trí hạch tâm, vẫn là những cái trước kia Mục Vân còn ở đây thiết kế kia.
Bên bờ biển, trên tường thành cao tới trăm trượng, từng bóng người đi tới đi lui, thần thái vội vàng.
Tiêu Doãn Nhi một thân váy sam màu đen, dáng người yểu điệu, nện bước bước liên tục, đi tới trên tường thành.
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Tiêu Doãn Nhi đạm mạc hỏi.
Đi ra bên ngoài, nàng nhất định phải duy trì cao ngạo thân là người cầm lái Huyết Minh.
- Nhị sư nương!
Sắc mặt Mặc Dương trịnh trọng nói:
- Là Ma tộc.
- Ma tộc?
Nghe đến lời này, Tiêu Doãn Nhi nhíu mày.
Leo lên đỉnh tường thành, nhìn cảnh tượng gió thổi báo giông bão sắp đến, mây đen áp thành, thành muốn phá vỡ trên mặt biển, Tiêu Doãn Nhi khẽ giật mình.
- Ma tộc đi tới trước Lạc Hồn đảo thế mà mới phát hiện.
Trong giọng nói Tiêu Doãn Nhi đã mang theo tức giận.
Huyết Minh ở phía trên Lạc Hồn đảo, xung quanh đều có trạm gác, thế mà đến lúc này mới phát hiện.
- Minh chủ bớt giận.
Ngay tại giờ phút này, một tiếng nói vang lên.
Chu Doãn Văn đi lên phía trước, chắp tay nói:
- Minh chủ, Ma tộc lần này đến có chuẩn bị, trạm gác ven đường chỉ sợ đều bị thanh lý, theo đạo lý mà nói, Ma tộc đi tới Nam Hải, trước phải đi qua Trung Vực, thế nhưng cũng không có thu được tin tức chiến hỏa thiêu đốt Trung Vực, cho nên...
- Chu trưởng lão, duyên hải thế mà hết thảy trạm gác đều bị Ma tộc dọn dẹp sạch sẽ, xem ra phòng ngự của Huyết Minh cũng không phải không có kẽ hở.
- Là thuộc hạ thất trách, minh chủ bớt giận.
Tiêu Doãn Nhi nhìn Chu Doãn Văn, đạm mạc nói:
- Ta cũng không có ý trách tội Chu trưởng lão, hiện tại Ma tộc đã tới trước thành, Chu trưởng lão đã có biện pháp ứng đối?
- Minh chủ, giờ khắc này, ngài thân là người đứng đầu một minh, đương nhiên là nên do ngài tới làm chủ.
Tiêu Doãn Nhi vừa dứt lời, một đám thân ảnh rơi xuống trên tường thành.
Ba người cầm đầu chính là Đông Minh, Hà Yến, Tập Lang ba tên trưởng lão.
Sau lưng ba người, Cam Triết và một nhóm đệ tử thiên tài Huyền Không sơn đi sát đằng sau.
Thấy cảnh này, lông mày Tiêu Doãn Nhi càng nhíu chặt.
Thân là Minh chủ Huyết Minh, giờ phút này, nàng biết mình nên làm ra biểu hiện gì.
Tiêu Doãn Nhi còn chưa mở miệng, một tiếng duyên dáng gọi to lại đột nhiên vang lên.
- Bất cứ chuyện gì đều do minh chủ ra quyết định, vậy còn muốn các ngươi mấy vị các chủ làm cái gì?
Vương Tâm Nhã giờ phút này phi thân mà đến, đứng bên người Tiêu Doãn Nhi, sắc mặt không nhìn ra hỉ nộ, mở miệng quát.
Chỉ là ở sau lưng nàng, một đạo thân ảnh mang hắc bào đi sát đằng sau, thân người cong lại, như bóng với hình, cúi đầu, ẩn tàng phía dưới hắc bào.
Vương Tâm Nhã lần nữa nói:
- Đông Minh, ngươi thân là Các chủ Đan các, trước đó nhóm đệ tử dự trữ đan dược, chuẩn bị ứng chiến khi cần đâu? Hà Yến, ngươi thân là Khí các chi chủ, đã có bảo đệ tử kiểm tra thần binh trong kho phải chăng đầy đủ ứng đối? Còn có ngươi, Tập Lang trưởng lão, ngươi đã có kiểm tra, đại trận phía trên Lạc Hồn đảo phải chăng kiện toàn?
Vương Tâm Nhã chất vấn từng câu, có thể nói một mạch mà thành, để mọi người tại đây choáng váng.
Đây là trận đạo đại sư không màm thế sự, Vương Tâm Nhã sao?
Người Huyết Minh, ai không biết, Vương Tâm Nhã bên trong Huyết Minh, có thể nói là người trong suốt, trên cơ bản quản lý chính là một ít chuyện phía trên trận pháp.
Bình thường việc lớn việc nhỏ, Tiêu Doãn Nhi một người giữ ải.
Nhưng hôm nay những lời này nói lại để người chấn kinh.
Phân tích đạo lý rõ ràng, làm cho không người nào có thể tin.
Cả Tiêu Doãn Nhi cũng suy nghĩ xuất thần nhìn Vương Tâm Nhã, chỉ khi nhìn thấy người sau lưng Vương Tâm Nhã, nàng lại hiểu rõ.
Những lời này nói, cả Vương Tâm Nhã nói xong đều thở ra một hơi.
- Vân lang, dựa theo chàng nói, thế nào, khí thế đầy đủ chưa?
Vương Tâm Nhã linh hồn truyền âm, trao đổi cùng Mục Vân phía sau.
- Không sai không sai, lúc này mới giống như thê tử Mục Vân ta, đủ bá khí.
- Hắc hắc...
Chỉ là, mấy người Đông Minh trước kia tại Huyền Không sơn chính là hạch tâm trưởng lão quyền cao chức trọng, giờ phút này sao lại bởi vì Vương Tâm Nhã nói mấy câu đã bị trấn trụ.
- Chuyện của chúng ta, đương nhiên đã an bài tốt, chỉ là không biết minh chủ có gì phân phó?
Đông Minh mở lời:
- Đại quân Ma tộc hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, số lượng hẳn là không dưới mấy chục vạn, Ma Hoàng càng hơn vạn, Ma Đế càng không biết mấy phần, là chiến hay là thủ?
- Chiến!
Chỉ là Tiêu Doãn Nhi còn chưa mở miệng, Mục Vân lại dùng linh hồn lực truyền âm.
- Đương nhiên là chiến.
Tiêu Doãn Nhi hếch người, nhìn về đại hải trước mặt, ngạo nghễ nói:
- Huyết Minh mấy năm nay phát triển, nên khiến Ma tộc biết, để những người nhìn chằm chằm kia biết, Huyết Minh chúng ta không phải thùng rỗng.
- Chiến? Tiêu Doãn Nhi, không phải ngươi nói đùa đó chứ?
Hà Yến giờ phút này đứng ra, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Bên ngoài thế nhưng là mấy chục vạn đại quân Ma tộc, lĩnh quân là Kiệt Lợi cùng Kiệt Tư hai tên Ma Đế, hai đại Ma Đế, Sinh Tử cảnh lục trọng, ai có thể ngăn cản?
- Hà Yến ngươi lớn mật, gọi thẳng tục danh minh chủ.
- Vương Tâm Nhã, nơi này cũng không có chuyện của ngươi.
Tập Lang trưởng lão giờ phút này tiếp lời:
- Ngươi quản tốt trận pháp của ngươi là được, hai tỷ muội các ngươi, phòng không gối chiếc, trong lúc đó không biết xưng hô thế nào.
- Đó là trong âm thầm, đây là bên ngoài!
Vương Tâm Nhã nói.
- Hảo hảo, ba vị trưởng lão không nên tức giận.
Chu Doãn Văn thân là tổng quản Lạc Hồn đảo, đứng ra quát:
- Việc này lại nghe minh chủ có ý gì?
Nhìn thấy Chu Doãn Văn đứng ra, trong mắt Mục Vân hiện lên một vòng tinh quang.
Lần này, hắn phải nhìn thật tốt, trong đám người này, đến tột cùng ai là có lòng phản loạn.
- Ý tứ của ta rất rõ ràng!
Tiêu Doãn Nhi hờ hững nói:
- Ma tộc đột kích, đương nhiên là chiến, thủ vững không ra, sẽ chỉ tiêu hao linh tinh cung cấp hộ đảo đại trận của Lạc Hồn đảo ta, trước xuất chiến nghênh địch, thăm dò hư thực, sau đó lại tính toán.
- Ta không đồng ý.
- Ta không đồng ý.
- Ta cũng không đồng ý.
Tiêu Doãn Nhi vừa dứt lời, trong nháy mắt, ba tiếng nói lại đồng thời vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận