Vô Thượng Thần Đế

Chương 3386: Gặp lại Triệu Nham Minh (1)

- Nhanh hơn nữa, cũng không sánh bằng Mục Thái Tử.
Chiêm Hân Di cười khổ nói:
- Tu Vi ngươi hiện tại đạt tới Tổ Thần ngũ biến, cảnh giới ta mặc dù giống như ngươi, nhưng thực lực, lại chênh lệch rất xa.
Đối với việc này, Mục vân chỉ cười nói.
- Đã như vậy, chúng ta chuẩn bị xuất phát!
Mục Vân lại nói:
- Ngươi cũng biết, nếu không giải quyết những tên kia, chúng ta ở đây, chỉ sợ một ngày cũng không an toàn, hơn nữa, vạn nhất những người ở không gian cấp cao mở ra nút thắt, triệt để vứt bỏ Cửu Không Giới, mở ra thông đạo đến nhân giới, vậy.
Thật sự là nguy cơ của nhân tộc.
Mục Vân hiện tại nói rất thành khẩn.
- Tốt!
Chiêm Hân Di nói cho những người khác.
Mà cùng lúc đó, mọi người cũng ngươi nhìn ta, ta xem ngươi.
Mục tộc dưới mệnh lệnh của Mục Vân, tự nhiên sẽ không nói nhiều.
Đệ tử Chiêm tộc, nhân số ít, hiện tại cũng không dám nói nhiều.
Hai đội gần trăm người, dưới sự dẫn dắt của Chiêm Hân Di và Mục Vân, lại xuất phát.
Chẳng qua, không giống với ban đầu, lần này, không còn bảy đại chủng tộc vội vàng điều tra giết người của mười đại cổ tộc.
Mà bọn họ, vội vàng đi giết mấy tên kia.
Lần này, Mục tộc, Chiêm tộc, tổn thất đều rất lớn.
Nhưng cũng đạt được hiệu quả, bảy đại chủng tộc, tổn thất càng lớn. Liên tục nửa tháng, gần trăm người không ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Mà ngày hôm đó, trong lúc mọi người nghỉ ngơi, mấy thân ảnh, rất nhanh phi phi mà đến.
- Các ngươi là người Triệu tộc.
Nhìn thấy mấy người kia, Chiêm Hân Di đứng dậy.
- Chiêm công chúa.
Nhìn thấy Chiêm Hân Di, một thanh niên cầm đầu vội vàng nói:
- Chiêm công chúa, nhìn thấy ngài thật tốt quá, mau đi cứu điện hạ nhà ta đi.
- Điện hạ nhà ngươi?
Chiêm Hân Di ngẩn ra, nói:
- Vị điện hạ nào?
- Còn có thể là vị nào, Triệu Nham Minh Thái Tử điện hạ!
Thanh niên kia bối rối, nói:
- Nếu không đi, liền muộn.
Triệu Nham Minh.
Sắc mặt Mục Vân không thay đổi, nhưng trong lòng lại thầm nói.
Năm đó, Triệu Nham Minh nói muốn rời đi, đi tới một địa phương, nơi đó tựa hồ tên Tu La Sơn, tựa hồ liên lụy đến một truyền thừa ngày xưa của lão tổ Triệu tộc lưu lại.
Từ đó về sau, Mục Vân không gặp lại Triệu Nham Minh.
- Nói bậy nói bạ.
Chiêm Hân Di hiện tại tức giận nói:
- Thái Tử nhà ngươi, biến mất vạn năm, ngươi lại hiện tại nói với ta, hắn ở trong Cửu Không giới, còn gặp phải nguy hiểm?
- Chiêm công chúa, có cho ta thêm mấy lá gan cũng không dám lừa gạt ngài, thật sự!
Thanh niên lúc này gấp gáp đến chết.
- Hắn nói là thật.
Mục Vân hiện tại đi ra, bình tĩnh nói:
- Triệu Nham Minh, ở ngay chỗ này, khoảng cách với chúng ta cũng không xa.
- Ồ?
Chiêm Hân Di hiện tại gật gật đầu, nhìn mọi người phía sau, nói:
- Theo ta đi!
Chiêm tộc cùng Triệu tộc, quan hệ từ trước đến nay cực tốt.
Tuy nói không biết Triệu Nham Minh làm sao đột nhiên xuất hiện trong Cửu Không Giới, nhưng lần này gặp nạn, nàng tự nhiên không thể ngồi yên mặc kệ.
Mục Vân hiện tại, đứng tại chỗ.
- Thúc, chúng ta thì sao?
- Đi xem một chút.
Mục Vân hiện tại bình tĩnh nói:
- Mặc kệ như thế nào, Triệu Nham Minh không thể chết.
Triệu Nham Minh, chính là Thái Tử Triệu tộc, tự nguyện hiến ra ấn ký hồn phách của mình, giao cho hắn, tương lai, nếu Triệu Nham Minh trở thành Thái Tử Triệu tộc, Triệu tộc kia, ít nhất khi Mục tộc cùng Huyết tộc, Vương tộc giao chiến, sẽ không ra tay.
Tên này nếu chết, đối với hắn mà nói, chính là một chuyện khó.
Bỏ qua điểm này không nói, hắn cùng Triệu Nham Minh, cũng là trước kia cùng hoạn nạn.
Lúc không biết hắn chính là Thái Tử Triệu tộc, hai người là bằng hữu.
Cho nên lần này, nhất định phải cứu được.
Ầm...
Hai đội nhân mã còn chưa tới, phía trước, từng tiếng nổ tung đột nhiên vang lên.
Mặt đất phía trước, từng tiếng nổ vang lên, mọi người hiện tại, đều thần sắc rung động.
Giao phong như thế, chỉ sợ, song phương đã sử dụng sát chiêu.
- Phá!
Một tiếng gầm gừ đột nhiên vang lên, chỉ thấy phía trước cách đó mấy dặm, điện mang chợt lóe, một thân ảnh bạo lui bắn ra, phương hướng, chính là đám người Mục Vân bên này.
- Điện hạ cẩn thận.
- Điện hạ cẩn thận.
Mục Động Thiên và Mục Vân Hải hai người, hiện tại đã xông ra ngoài.
Nhưng một thân ảnh, nhanh hơn so với bọn họ.
Đó là Mục Vân.
Mục Vân hiện tại, bàn tay vung lên, một đạo ánh sáng, từ từ xuất hiện, Khốn Thiên Tỏa Ấn, hiện tại kéo ra một xích sắt, vững vàng tiếp đón thân ảnh kia.
Người nọ một thân trường sam màu xanh, râu tóc tung bay, sắc mặt xuất hiện một chút huyết hồng, mang theo hương vị ảm đạm.
Chính là Triệu Nham Minh đã lâu không gặp.
- Mục... Mục Thái Tử.
Triệu Nham Minh nhìn thấy Mục Vân, nhất thời sửng sốt.
- Triệu Nham Minh, hồi lâu… Không thấy.
Mục Vân lạnh nhạt cười.
Hiện tại, Triệu Nham Minh nhìn Mục Vân, vẻ mặt cũng kinh ngạc.
Hắn có thể cảm giác được trên người Mục Vân trào ra khí tức mãnh liệt.
Đó là một hơi thở điên cuồng.
Làm cho người ta có một loại cảm giác nghiền ép cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn càng hiểu rõ, mình mấy năm nay, cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, chính là bởi vì Mục Vân.
Hiện giờ, hắn đạt tới cảnh giới Tổ Thần tam biến, Mục Vân kia, ít nhất là Tổ Thần tứ biến, thậm chí có thể còn mạnh hơn.
- Không sao chứ?
Mục Vân cười nói.
- Đa tạ Mục điện hạ, ta không sao.
- Ừm, phía trước là ai?
- Người, hay là thú?
Ánh mắt Triệu Nham Minh chợt lóe, tức giận nói:
- Người.
Vừa nghe lời này, khóe miệng Mục Vân hiện lên nụ cười.
- Người à... Quả nhiên, lòng người khó dò.
Từ từ, bàn tay Mục Vân nhẹ nhàng vung lên.
Mấy thân ảnh lao ra.
Mà cùng lúc đó, đối diện lại là mấy thân ảnh rầm rầm giết tới.
- Ai?
Một thân ảnh cầm đầu, khí tức cường thịnh, trên người dính máu tươi, một bộ hung hăng.
- Ừm?
Nhìn thấy người đối diện, người nọ đột nhiên cười nói:
- Ta cho rằng là ai, nguyên lai là Thái Tử Mục tộc đại danh đỉnh đỉnh.
- Mộ Dung Uyên.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Triệu Nham Minh đầy lạnh lùng.
- Triệu Nham Minh, hắc hắc, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay? Đường đường là Thái Tử Triệu tộc, ta nhớ rõ ngươi vạn năm trước chính là cảnh giới Tổ Thần thất biến, nhưng không nghĩ tới, biến mất vạn năm, cảnh giới giảm xuống Tổ Thần tam biến.
Mộ Dung Uyên nhếch miệng cười nhạo nói:
- Nhưng mệnh ngươi không tốt, Thái Tử Mục tộc người ta tuy rằng phế, nhưng có một người phụ thân thương yêu hắn, có một lão tử tốt, không ai tranh đoạt vị trí Thái Tử.
- Nhưng Triệu Nham Minh ngươi thì khác, ngươi biến mất vạn năm, ba vị huynh đệ ngươi kia, hiện tại đều là Tổ Thần thất biến, tiểu tử ngươi, muốn trở về vị trí Thái Tử Triệu tộc lần nữa, khó như lên trời.
Khóe mắt Mộ Dung Uyên mang theo một nụ cười nhạo.
Ánh mắt vừa chuyển, nhìn về phía Mục Vân, Mộ Dung Uyên lại nói:
- Đường đường là Thái Tử Mục tộc trên đỉnh Thần Mệnh Bảng ngày xưa, nhân vật ngay cả cửu đại cổ tộc trưởng cũng kiêng kỵ, hiện tại, lại lưu lạc đến Cửu Không giới cùng chúng ta, vào sinh ra tử, ngươi cũng đủ thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận