Vô Thượng Thần Đế

Chương 709: Khiêu chiến Bảo động (1)

Tất cả đều là người trưởng thành, nói cái gì ta sẽ trung thành ngươi cảnh cảnh, đều là lời giả dối, Mục Vân đi đến hiện tại một bước này, trừ phi là huynh đệ hảo hữu hắn nhận định, những người khác, hắn một mực không tin.
Hiện tại Chu Á Huy hiển nhiên cũng không thể tính là bạn tốt của hắn.
- Ta và ngươi ký kết khế ước, tên là Sinh Tử Ám Ấn! Ấn pháp bực này, người thi triển và bị người thi triển sẽ thành lập một tầng quan hệ sinh tử, nói cách khác, ta chết, ngươi cũng sẽ chết, nhưng ngươi chết, ta nhiều nhất bị thương một chút.
- Nhưng, khế ước có một chỗ tốt, cảnh giới hai người chúng ta đề thăng đều sẽ mang đến chỗ tốt nhất định cho đối phương, mà về phần chỗ tốt nhiều ít thì xem lĩnh ngộ của ngươi.
- Sao?
Nghe đến lời này, Chu Á Huy chấn kinh.
Sinh Tử Ám Ấn?
Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.
Sinh tử khế ước Chu gia đủ khả năng bao dung cũng chỉ là vẻn vẹn người thi triển chết, bị người thi triển cũng chết, thế nhưng đề cao chuyện tu vi cho nhau thế này, không có.
- Ngươi nói kiểu này, sinh tử khế ước Chu gia ta thật đúng là không bằng Sinh Tử Ám Ấn của ngươi, đã như vậy, ký đi.
Chu Á Huy biết, Mục Vân không có khả năng lừa hắn.
Sinh tử khế ước, đã là khế ước nghiêm trọng nhất, khế ước Mục Vân nói kia xác thực mạnh hơn sinh tử khế ước hắn nói rất nhiều.
Mục Vân cũng không nói nhảm, hai tay sát nhập, bắt đầu chậm rãi tụ lực.
Y theo tu vi Mục Vân trước đó, đúng là không cách nào ngưng kết ra Sinh Tử Ám Ấn, nhưng bây giờ hấp thu long huyết, tố chất thân thể cùng chân nguyên bản thân mang theo long khí, điểm ngoài dự liệu này khiến cho huyết mạch của hắn lại lần nữa đề thăng.
- Hơi có chút đau nhức, bất quá rất nhanh.
Mục Vân mở miệng.
- Yên tâm đi, đau nhức vừa rồi ta còn chịu được, ta thực sự nghĩ không ra còn có cái gì đau hơn vừa rồi.
Chu Á Huy mỉm cười, ra hiệu Mục Vân bắt đầu.
Kiếp trước Mục Vân cũng không ít lần thi triển ấn ký, cho nên lần này ngược lại thuận buồm xuôi gió.
Thời gian không nhiều, ấn ký hoàn thành, Chu Á Huy có thể rõ ràng cảm giác được hắn và Mục Vân hoặc sáng hoặc tối có một loại liên hệ yên lặng.
- Vân lang, tìm hiểu xong tin tức!
Ngay tại giờ phút này, Tần Mộng Dao chạy về.
- Nơi này tên là Lạc Hồn đảo, là hòn đảo gần Huyết Sát đảo bên trong bảy mươi hai hòn đảo, cách Huyết Sát đảo bất quá chỉ có trăm dặm.
- Ồ?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không nghĩ tới, đi ra từ bên trong Cổ Long di chỉ thế mà đi thẳng tới phía trên bảy mươi hai hòn đảo.
- Lạc Hồn đảo là một đảo thuộc Huyết Sát đảo bên trong bảy mươi hai hòn đảo phía, nhân khẩu ước chừng mấy chục vạn, diện tích không thua gì Huyết Sát đảo, chỉ là người ở thưa thớt.
Tần Mộng Dao nói:
- Bất quá đoạn thời gian gần đây, hòn đảo dùng Huyết Sát đảo làm đại biểu ước chừng có ba mươi mấy cái, hợp tác cùng Thiên Bảo các, bắt đầu thành lập con đường mậu dịch, Huyết Sát đảo dần dần phong sinh thủy khởi, Lạc Hồn đảo cũng theo chân được nhờ.
- Ừm.
Mục Vân hơi trầm tư, nhìn Tần Mộng Dao, nói:
- Đã như vậy, vậy chúng ta lưu ở nơi đây.
- Ừm? Không trở lại Chu gia sao?
Chu Á Huy có chút nóng nảy.
- Bây giờ trở lại Chu gia cũng vô dụng, thực lực ngươi chưa khôi phục, chỉ là giải trừ Huyết Độc, ta cần luyện chế mấy viên đan dược, để cho ngươi và Tử Kiện khử độc chữa thương, trước đừng có gấp.
Mục Vân mở miệng nói:
- Chu gia hiện tại có phải là Chu gia trước kia hay không còn còn chưa biết được, ngươi mạo muội trở về, không nhất định có thể đạt được kết quả tốt.
- Không có khả năng!
Chu Á Huy phản bác:
- Ta vốn là Chu gia thiếu tộc trưởng, chỉ là biến mất mấy chục năm mà thôi.
- Nhưng ngươi cũng đã biết, Huyền Không sơn sớm đã tuyên bố ra ngoài, ngươi chết!
Mục Vân khổ sở nói:
- Chẳng lẽ gia tộc lớn như Chu gia, mấy chục năm cũng sẽ không tiếp tục lập thiếu tộc trưởng mới à?
- Đáng ghét.
Chu Á Huy oán hận nói.
Giờ phút này hận ý của hắn dành cho Huyền Không sơn, không thua kém Mục Vân một chút nào.
- Ngươi yên tâm, Huyền Không sơn, chạy không thoát, trước mắt khôi phục thực lực quan trọng hơn.
- Các ngươi hai người đừng nói nữa, nghe ta nói hết.
Tần Mộng Dao đứng ở một bên, cười khổ nói:
- Ta còn chưa nói hết lời đâu.
- Còn có tin tức?
- Đó là đương nhiên.
Tần Mộng Dao cười đắc ý, nói:
- Trước đó Thiên Bảo các khống chế bảy mươi hai hòn đảo, chỉ là Luân Vô Thường, La Phách Thiên, Quỷ Ai ba người, thân là đảo chủ ba hòn đảo lớn, trong lòng không phục, nghe nói đã tới Chu gia gần Nam Hải thỉnh cầu cứu binh, muốn xử phạt Thiên Bảo các.
- Mà hơn ba mươi hòn đảo lấy Huyết Sát đảo cầm đầu cũng bị ba hòn đảo lớn dẫn đầu đám người áp chế, hiện tại nghe nói Chu gia chuẩn bị phái người, Thiên Bảo các đương nhiên không ngồi nhìn mặc kệ, cũng chuẩn bị phái người.
Nghe đến lời này, Mục Vân hơi sững sờ, hắn không nghĩ tới, mình rời đi mấy tháng này, còn phát sinh chuyện thế này.
- Xem ra, chúng ta càng không cần phải gấp.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Dao nhi, đoạn thời gian gần đây cần nàng chạy đi nhiều một chút, mua sắm một ít thứ cần cho sinh hoạt cho chúng ta, xem ra chúng ta muốn ở lại Lạc Hồn đảo sinh hoạt một đoạn thời gian.
- Không có vấn đề!
Nhìn sắc mặt Chu Á Huy bất định, Mục Vân mở miệng dò hỏi:
- Chu công tử, ta nghĩ người dẫn đội lần này hẳn là người quen ngươi biết, xem ra sẽ phát sinh chuyện rất có ý tứ đây.
- Vân huynh yên tâm, lần này, ta ngược lại rất muốn nhìn một chút, là ai sốt ruột lấy lập công.
Lời tuy như thế, thế nhưng trong lòng Chu Á Huy đã có mấy bóng người xuất hiện.
Phụ thân hắn Chu Thiên Chinh vốn là Tộc trưởng Chu gia, mà hắn từ nhỏ thiên phú chính là siêu tuyệt, bái nhập vào Huyền Không sơn, càng là đột nhiên tăng mạnh, giờ phút này, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, lần này, đến tột cùng ai sẽ là người dẫn đầu thế hệ trẻ tuổi Chu gia hiện tại.
Chu Á Huy không nói thêm gì nữa, tìm một nơi ngồi xuống, bắt đầu khôi phục thực lực.
- Dao nhi, vất vả nàng!
- Không khổ cực!
Nhìn Mục Vân, Tần Mộng Dao hì hì cười nói:
- Chàng an tâm tu luyện đi, ta ngay ở chỗ này, chậm chút thời gian, ta sẽ đi mua sắm một ít đồ dùng thường ngày.
- Ừm.
Vừa dứt lời, Mục Vân lần nữa ngồi xuống.
Tần Mộng Dao đứng ở bên cạnh, nhìn gương mặt Mục Vân sạch sẽ, mỉm cười.
Có lẽ bởi vì thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, tính tình của nàng càng ngày càng lãnh đạm, thế nhưng phần lãnh đạm kia trong nháy mắt lần nữa nhìn thấy Mục Vân, nháy mắt bị hòa tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận