Vô Thượng Thần Đế

Chương 1204: Tình cảnh không tốt

- Ngươi yên tâm, sau khi tiêu diệt các ngươi, Huyền Không sơn, Huyết Minh, đến phiên từng tên, không nóng nảy.
- Diệt Thiên Kiếm sơn ta? Khẩu khí ngươi thật lớn.
Tra Khắc cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên ta biết ngươi uy danh Chu Tử Kiện song kiếm ngươi, cho nên lần này, chuẩn bị vạn toàn mới đến, cũng xứng đáng xưng hào song kiếm chí thánh của ngươi.
- Chiến sĩ Ma tộc nghe lệnh, Thiên Kiếm sơn, một tên cũng không để lại.
- Tuân lệnh!
- Một tên cũng không để lại, Tra Khắc, Ma tộc ngươi không khỏi tự tin quá lớn rồi đó.
Trên bầu trời, một đạo kiếm ảnh rơi xuống, một bộ BẠCH Y áo choàng, bay xuống.
- Phụ thân!
- Thiên Ngọc Tử, ngươi còn chưa có chết?
Nhìn thân ảnh xuất hiện, Tra Khắc cười hắc hắc nói:
- Bất quá ngươi ở nơi này cũng vô dụng, lão già, tiềm lực của ngươi đã gần đến điểm cuối cùng, hiện tại bất quá là Sinh Tử cảnh nhị trọng, như thế nào là đối thủ của ta?
- Thiên Kiếm sơn của ngươi cũng bất quá là hai tên võ giả Sinh Tử cảnh, ngoại trừ Thiên Ngọc Tử, Chu Tử Kiện ncác gươi, còn có ai?
- Cha con ta hai người, đầy đủ.
Thiên Ngọc Tử quát khẽ một tiếng, giết ra.
- Chu Tử Kiện giao cho hai người các ngươi, lão gia hỏa này, để ta.
Tra Khắc cười lạnh một tiếng, vừa sải bước ra, thân thể hùng vĩ bộc phát ra từng đạo lực lượng cuồng bạo.
Tiếng chém giết lúc này triệt để vang lên.
- Khô diệt kiếm tâm, trảm!
Toàn thân trên dưới cả người Thiên Ngọc Tử lúc này triệt để bộc phát ra kiếm mang mãnh liệt, chém thẳng đến Tra Khắc.
Nhìn thấy phụ thân xuất thủ, trong lòng Chu Tử Kiện cảm thấy áy náy.
Năm đó Huyết Minh cùng Huyền Không sơn chiến một trận, phụ thân chịu ám tật, đến bây giờ còn có lưu tai hoạ ngầm, cho nên hiện tại chỉ là Sinh Tử cảnh nhị trọng.
Hiện tại muốn đối mặt Tra Khắc là Sinh Tử cảnh tam trọng, thực sự quá gượng ép.
- Song kiếm chí thánh, đối thủ của ngươi là chúng ta.
Hùng Bao cùng Hùng Minh hai người lúc này đồng thời xuất thủ, quấn quanh đếm Chu Tử Kiện.
- Nhận lấy cái chết.
Nhìn thấy hai người vọt tới, Chu Tử Kiện cầm song kiếm, giờ khắc này, cũng không tiếp tục là tư thái bạch y hiệp khách, mà như là sát thần thiên hàng, giết ra.
Trong chớp mắt, tiếng chém giết, tiếng rống to, lúc này triệt để vang lên.
Toàn bộ bên ngoài Vạn Kiếm sơn, máu tươi, dần dần lan tràn.
- Thiên Ngọc Tử, trên người ngươi có ám thương, mà cảnh giới thấp hơn ta, như thế nào chiến cùng ta?
Tra Khắc cười hắc hắc, cũng không nóng nảy đối phó Thiên Ngọc Tử, ngược lại trì hoãn thời gian.
- Ngươi bây giờ còn nhảy nhót, ta để ngươi nhìn, con của ngươi như thế nào chết ở trước mặt ngươi, tư vị người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thể nghiệm một chút cũng không tệ nhỉ?
Tra Khắc đánh ra một quyền một chưởng, lực lượng áp chế Thiên Ngọc Tử.
Giờ phút này Thiên Ngọc Tử bị tùy ý khi nhục, thế nhưng căn bản không có sức hoàn thủ.
Mà đổi thành một bên, Chu Tử Kiện đối mặt Hùng Minh cùng Hùng Bao hai người, càng là ngàn cân treo sợi tóc.
Hùng Minh kia chính là Sinh Tử cảnh nhị trọng, Hùng Bao chính là Sinh Tử cảnh nhất trọng.
Hai người liên thủ, Chu Tử Kiện chỉ có thể phòng ngự, căn bản không có cách công kích.
- Hắc hắc, hai người các ngươi, không cần chơi đùa, tranh thủ thời gian xuất thủ giết người.
- Được rồi!
Tra Khắc mở miệng, hai người đương nhiên không dám không nghe theo.
Oanh một tiếng nổ vang, Hùng Minh cùng Hùng Bao đứng phía trước Chu Tử Kiện, giữa hai người, hình thành chênh lệch khoảng trăm thước.
Hùng Bao khẽ quát một tiếng, một quyền đánh phía mặt đất, lực lượng cường đại xung kích tới Chu Tử Kiện.
Thấy cảnh này, Chu Tử Kiện xoay người một cái, một kiếm trong song thủ kiếm rời khỏi thân thể, xoay tròn quấn giết tới Hùng Bao.
- Nghĩ đâm trúng ta? Tiểu nhi hơi non.
Hùng Bao sâm nhiên cười một tiếng, hai tay đón đỡ trước người, âm vang một tiếng, trường kiếm bị đẩy lùi.
- Ngươi còn có chiêu gì?
Hùng Bao nhìn Chu Tử Kiện, cười hắc hắc.
- Chiêu số? Đương nhiên là có.
Chu Tử Kiện cười lạnh một tiếng, lần nữa nhấc lên một kiếm trong tay, phóng tới Hùng Bao.
- Lạc Nhiên Tân Phân Trảm.
Chém xuống một kiếm, kiếm mang mấy trăm trượng nhào về phía Hùng Bao.
Nhìn thấy kiếm này, Hùng Bao cười hắc hắc, bước ra một bước.
- Lạc Bào Khiếu.
Miệng há mở, rít lên một tiếng, không khí quanh người Chu Tử Kiện nhất thời nổ bể.
Tiếng hô vừa ra đón đỡ thân ảnh Chu Tử Kiện ở phía trước, không thể tiến thêm.
- Ta tiễn ngươi đi tây thiên.
Hùng Bao cười hắc hắc, đánh ra song quyền.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, dị biến phát sinh.
Hùng Bao vốn phóng tới Chu Tử Kiện, giờ phút này đột nhiên ném trường kiếm trong tay mình ra ngoài.
tiếng Ong ong ong vang lên, một kiếm trước đó bị đẩy lùi không biết khi nào thế mà nhận kiếm này của Chu Tử Kiện hấp dẫn, quay tân trở về.
Hai đạo trường kiếm một trước một sau, chém về phía Hùng Bao.
- Mắc lừa!
Nguyên lai Chu Tử Kiện một mực dụ hoặc lấy hắn công kích.
- Không cần sợ, ca ca ta sau lưng ngươi.
Thấy cảnh này, Hùng Minh sau lưng Hùng Bao lại cười hắc hắc, vọt thẳng ra.
- Ngươi ở sau lưng? Ta giết chính là ngươi.
Nhìn thấy Hùng Minh giờ phút này rốt cục động, trong mắt Chu Tử Kiện mang theo một vòng sát cơ băng lãnh.
- Song sinh thiên địa trảm.
Hai thanh trường kiếm hoàn toàn không ở trong tay Chu Tử Kiện, thế nhưng kiếm ra lại mang theo sát ý mãnh liệt, giống như bị Chu Tử Kiện cách không nắm trong tay, hình thành xoắn ốc chém tới Hùng Minh.
Dụ địch về sau lại dụ địch.
Chu Tử Kiện ngay từ đầu công kích Hùng Bao, thiết trí huyễn cảnh, để Hùng Bao cho rằng hắn tấn công mình.
Thiết trí ra cảnh tượng song kiếm tề xuất chém giết.
Thế nhưng khi Hùng Minh xuất thủ bảo hộ Hùng Bao, người Chu Tử Kiện chân chính muốn giết căn bản không phải Hùng Bao, mà là Hùng Minh.
- Đáng ghét!
Nhìn thấy song kiếm chuyển thế mà biến phương hướng ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đánh tới phía mình, Hùng Minh chửi nhỏ một tiếng, nhanh chóng lùi về phía sau.
Giờ phút này lực lượng của hắn vừa mới phát huy xong, căn bản không dám đón đỡ song kiếm.
Chỉ là trong lúc đó, trong nháy mắt Hùng Minh lui ra phía sau, song kiếm xoắn ốc va nhau, răng rắc một tiếng, hóa thành tàn ảnh biến mất không thấy gì nữa.
Giả?
Thấy cảnh này, Hùng Minh cùng Hùng Bao triệt để sửng sốt.
- Đại ca, cẩn thận sau lưng ngươi.
Chỉ là giờ phút này, Hùng Bao lại đột nhiên rít lên một tiếng, vội vàng quát, phóng về phía Hùng Minh.
Xoay người một cái, hai thanh trường kiếm, đánh tới.
Vạn bất đắc dĩ, Hùng Minh đành phải giơ lên hai tay, đánh tới hai thanh trường kiếm.
Phốc phốc phốc phốc...
Trong chớp nhoáng, tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, hai tay Hùng Minh nhao nhao rơi xuống, bị triệt để chém rụng tận gốc.
Một tiếng hét thảm lúc này bỗng nhiên vang lên.
- Đại ca!
Thấy cảnh này, Hùng Bao đỡ Hùng Minh dậy, trong mắt tràn ngập huyết hồng.
- Hỗn đản, ta muốn giết ngươi.
- Hùng Bao, không nên vọng động.
Sắc mặt Hùng Minh nháy mắt tái nhợt, giữ chặt Hùng Bao.
Chu Tử Kiện thi triển xong bộ kiếm thuật này, hiển nhiên sớm có dự mưu, đã tính toán kỹ hết thảy.
Song kiếm chí thánh, quả nhiên danh bất hư truyền.
Phốc...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng phun máu lại đột nhiên vang lên.
- Phụ thân!
Nhìn thấy thân ảnh ngã rơi xuống, Chu Tử Kiện biến sắc, vội vàng đón đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận