Vô Thượng Thần Đế

Chương 1242: Đại môn

Theo hai người đi dọc theo ngói lưu ly, quỹ tích quả nhiên chậm rãi hướng xuống phía dưới.
Hiện tại vị trí hai người hẳn là nóc nhà.
Dần dần đi xuống phía dưới, những nước bùn kia cũng bị Mục Vân thanh lý.
Nhưng trong lòng Mục Vân có phần buồn bực.
Theo đạo lý mà nói, địa phương bực này, cũng không phải rất khó tìm, chẳng lẽ Huyết Sát đảo cho tới bây giờ không có tìm qua nơi này?
Chỉ là ý nghĩ vừa mới hiện ra, Mục Vân xoay người một cái, ôm lấy Cửu Nhi sau lưng.
- Ngươi làm gì?
Nhìn thấy Mục Vân cử động quái dị, Cửu Nhi vừa mở miệng, phù một tiếng vang lên, vị trí bên trên hai người vừa rồi có một xúc tu màu lam, bắn ra.
Xúc tu màu lam sền sệt một mảnh, nhìn cực kì buồn nôn.
- Đây là vật gì?
Thấy cảnh này, trong lòng Cửu Nhi kinh ngạc.
- Ta nói nơi này thế nào an tĩnh như vậy, nguyên lai quỷ vật đều giấu ở bên trong nước bùn, cẩn thận.
- Ừm!
Hai người nhìn bốn phía, tràn ngập cẩn thận.
Hưu hưu hưu...
Ngay tại giờ phút này, từng tiếng xé gió, tiếng lốp bốp lúc này bất ngờ vang lên.
Quanh người hai người, từng đầu đằng mạn lan tràn, như nhánh cây liễu, xinh đẹp yêu kiều.
Nhìn thấy đằng mạn sền sệt, cùng với từng nhánh gai đen nhánh phía trên xúc giác, Cửu Nhi cảm giác càng thêm buồn nôn.
- Lăn đi!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân chém ra một kiếm.
Thổi phù một tiếng, chém ra một kiếm toàn lực, xúc giác thế mà không có bị cắt ra, ngược lại bị chém một đường vết rách, máu tươi huyết hồng xen lẫn nước bùn, tí tách rơi vào phía trên ngói lưu ly, như là bùn loãng.
- Thật buồn nôn!
- Bây giờ không phải thời điểm buồn nôn.
Mục Vân mở lời:
- Bọn gia hỏa này, khó đối phó!
Mục Vân có thể cảm giác được, uy lực một kiếm vừa rồi của hắn cho dù võ giả cảnh giới Sinh Tử cảnh tứ trọng cũng không có khả năng ngăn cản được, thế nhưng vẻn vẹn một đầu xúc giác thế mà còn không có cắt ra.
Hưu hưu hưu...
Trong lúc nhất thời, từng tiếng xé gió, đếm không hết xúc giác như đằng mạn lần nữa cách không bắn ra.
Tiếng lốp bốp để lỗ tai người oanh minh.
- A...
Ngay tại giờ phút này, Cửu Nhi đột nhiên duyên dáng gọi to một tiếng, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
- Mục Vân, nhanh cứu ta!
Thân thể Cửu Nhi bị đằng mạn trói buộc, cả người nháy mắt bị đằng mạn xúc giác kéo đi xuống dưới.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, Mục Vân vội vàng đuổi theo.
Chỉ là tốc độ xúc giác kia nhanh như thiểm điện, một cái chớp mắt đã biến mất ở bên trong nước bùn phía dưới.
Từ khi Mục Vân lĩnh ngộ được phong chi ý cảnh, tốc độ đã đủ nhanh, thế nhưng không nghĩ tới, tốc độ đằng mạn thế mà nhanh như vậy.
Vẻn vẹn như thế cũng thôi.
Thế nhưng đằng mạn tiến vào bên trong nước bùn, không ngừng lôi kéo xuống phía phía dưới, tốc độ thế mà lại lần nữa gia tăng thêm mấy phần.
- Dừng lại cho ta.
Giờ phút này, trong mắt Mục Vân hiện lên một vòng hàn mang, một đầu ngấn nước thoát ra, quấn quanh phía trên xúc giác.
Hoa một tiếng vang lên, đột nhiên, tốc độ Mục Vân lần nữa bạo tăng.
Thân thể Cửu Nhi bị xúc giác quấn quanh, Mục Vân quấn quanh ở phía trên xúc giác, xúc giác mang theo hai người dọc theo ngói lưu ly, lao nhanh xuống phía dưới mà đi.
Nhưng mặc dù như thế, có xúc giác cao tốc lôi kéo cũng đầy đủ qua nửa canh giờ.
Đột nhiên, Mục Vân cảm giác được thân thể đột nhiên chợt nhẹ.
Thổi phù một tiếng vang lên, thân thể xuyên qua nước bùn, xuất hiện bên trong giữa không trung, rơi xuống phía dưới.
Tốc độ cực nhanh như thế, nhanh đến Mục Vân cơ hồ không có thời gian phản ứng.
Thế nhưng giờ phút này hắn mới mượn nhờ ánh sáng nhìn thấy thân ảnh Cửu Nhi, không chút do dự, ngấn nước thu ngắn, Thiên Minh Kiếm xuất hiện trong tay Mục Vân, lần nữa một kiếm chém vào phía trên xúc giác.
Oanh một tiếng vang lên, xúc giác lúc này triệt để bị chém đứt, thân ảnh Cửu Nhi cấp tốc hạ xuống, sắc mặt tái nhợt.
Độc!
Hắc động phía trên những xúc giác này thế mà còn có độc.
Trong lòng Mục Vân nhất kinh, vội vàng xuất ra mấy khỏa đan dược cho Cửu Nhi uống vào.
Giờ phút này, xúc giác bị Mục Vân chặt đứt, tốc độ lùi về càng lúc càng nhanh, phịch một tiếng, nhập vào đến phía trên một mặt tường bích, biến mất không thấy gì nữa.
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân mới nhìn thấy cảnh sắc quanh người.
Phía trên là một mảnh u ám, toàn bộ đều là địa vực bị nước bùn bao trùm.
Mà giờ khắc này, hiện ra ở trước người mình là một tòa cung điện.
Một cung điện rất khổng lồ.
Lớn đến nổi Mục Vân giờ phút này mới phản ứng được, vừa rồi trong lúc hắn và xúc giác truy đuổi, đi qua nửa canh giờ truy đuổi chiến, mới vẻn vẹn đi từ đỉnh cung điện này tới cửa chính cung điện.
Đi nhanh nửa canh giờ, đương với từ nóc phòng đến mái hiên.
Cung điện này, sao mà mênh mông?
- Ừm hừ...
Một tiếng hô thấp giọng vang lên, Cửu Nhi giờ phút này hơi mở hai mắt ra.
Nhìn thấy Mục Vân, giọng nói Cửu Nhi mang theo một tia cảm giác bất lực, nói:
- Đều tại ngươi, đang êm đẹp xuống biển làm cái gì? Kém chút bị ngươi hại chết, hiện tại tốt rồi, trên người ta một chút khí lực cũng không có, một đại mỹ nữ như vậy ở trước mặt ngươi, ngươi muốn làm gì liền làm gì đi.
- Đừng làm rộn.
Nhìn Cửu Nhi bộ dáng tự nhiên để quân khi dễ, Mục Vân cười khổ nói:
- Ta nghĩ, chúng ta có khả năng trong lúc vô tình đi tới một chỗ bí tàng.
Nhìn về phía trước, Mục Vân khẽ cười nói.
- Bí tàng?
Cửu Nhi ngẩng đầu nhìn bốn phía, dưới bầu trời u ám, hiện ra ở trước mặt hai người chỉ có một mặt tường.
Tường kia cao khoảng chừng vạn mét, mà toàn bộ trên vách tường, từng tường động đường kính trăm mét, một mảnh đen nhánh, lít nha lít nhít.
- Mặt tường này thật kỳ quái, trên tường thế nào nhiều điểm lấm tấm lít nha lít nhít như vậy, chỉ bất quá, điểm lấm này tấm thực sự hơi lớn chút!
Cửu Nhi chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía trước, hiếu kỳ nói.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại nhịn không được bật cười.
- Ngươi cười cái gì?
Mục Vân che miệng nói:
- Đây không phải tường.
- Không phải tường, đó là cái gì?
Cửu Nhi nhìn về phía trước, không hiểu thấu nói.
- Đó là cánh cửa!
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân cũng không thể không thừa nhận, đại môn mênh mông như vậy, hắn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Cánh cửa?
Cửu Nhi triệt để trợn tròn mắt:
- Vậy ngươi nói từng hắc động đường kính trăm mét này, bất quá là tô điểm cho đại môn này?
- Hẳn là thế!
Mục Vân cười khổ nói:
- Bất quá vị trí chúng ta hiện tại hẳn không phải ở chính giữa...
Nói rồi Mục Vân chọn một phương hướng đi tới.
Nếu như vận khí không kém, hẳn sẽ gặp phải khe cửa chính.
Vì lý do cẩn thận, hai người đi ở trước cổng chính, hướng về một phương hướng đi tới.
- Cẩn thận một chút, phía trên đại môn này có thể sẽ đột nhiên toát ra những xúc giác kia... Vừa rồi một cây xúc giác kia công kích ngươi, chính là lao ra từ phía trên đại môn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận