Vô Thượng Thần Đế

Chương 1060: Đền bù tổn thất

Răng rắc một tiếng vang lên, dưới chân Mục Vân, một khối đá vụn bị một chân bắn bay. Mà, cục đá vụn kia bay tới đụng vào phía trên cột đá thoạt nhìn đã gần đất xa trời.
Oanh...
Lần này, cột đá xem như triệt để nhịn không được, cuối cùng một cọng cỏ cứu mạng ngược lại thành đè một sợi cỏ tranh cuối cùng chết lạc đà, đá nát cột đá.
Tiếng răng rắc liên tục, cột đá lúc này triệt để sụp đổ.
Nhất thời, bên trên toàn bộ võ traường, ngàn tên đệ tử Ngũ Hành thiên phủ triệt để trợn tròn mắt.
Nát!
Thế mà nát!
Cột đá này chính là biểu tượng cường đại của Ngũ Hành thiên phủ bọn hắn, là vị trí võ kỹ bí kíp truyền thừa ngàn năm, là mặt mũi Ngũ Hành thiên phủ bọn hắn.
Thế nhưng là giờ khắc này, lại bị Mục Vân cứ như vậy làm hư.
Nát!
Mục Vân cử động lần này quả thực sống sờ sờ quạt một bạt tai trên mặt Ngũ Hành thiên phủ bọn hắn, hơn nữa còn là bàn tay mang theo nổ vang.
- Lão quy, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Mục Vân cũng ngơ ngác.
Hắn căn bản không biết, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
- Vừa rồi truyền tống ký ức cho ngươi, lực lượng quá mức cường hãn, ta chưa kịp nói cho ngươi, ngươi có khả năng có thể tiếp nhận lực lượng nguồn suối kia, thế nhưng cái cột đá này tồn tại lịch sử lâu đời, ngươi hẳn là đụng chạm cái gì đó khiến cho không gian bên trong cột đá bị phá hư, cho nên mới xuất hiện tình huống bực này.
- Vậy làm sao bây giờ?
Mục Vân quả nhiên muốn đập đầu chết.
Hắn căn bản nghĩ không ra, mình lĩnh ngộ một môn võ kỹ, thế mà có thể dẫn xuất phong ba lớn như vậy tới.
- Đừng có gấp, chờ một chút nhìn!
Chờ đợi xem?
Quy Nhất nếu đứng ở trước người, Mục Vân tuyệt đối tung bàn tay chụp chết hắn.
Hắn muốn đợi, thế nhưng những đệ tử Ngũ Hành thiên phủ trước mắt tựa hồ căn bản sẽ không để hắn chờ.
Nhìn những đệ tử kia từng người hận không thể nuốt luôn mình, Mục Vân đành phải không ngừng cười khổ.
- Mục Vân!
Đột nhiên, trong đám người, giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Ngũ Hành Cực!
Vị phủ chủ Ngũ Hành thiên phủ này giờ phút này cũng nhịn không được triệt để nổi giận.
- Ngươi tốt nhất cho ta một cái công đạo, bằng không mà nói, ta cũng bảo hộ không được ngươi.
- Không phải nói ta có quyền lợi phủ chủ sao?
Mục Vân thầm nói.
- Cho dù phủ chủ cũng không thể phá hư trụ đá này, cho dù ta phá hư trụ đá, cũng muốn từ bỏ vị trí phủ chủ.
Ngũ Hành Cực phẫn nộ quát.
Mục Vân bĩu môi nói:
- Vậy ta từ bỏ đi đặc quyền phủ chủ là được!
- Ngươi...
Ngũ Hành Cực xem như hoàn toàn phục Mục Vân.
Gia hỏa này, có phải đầu óc có bệnh?
- Hảo, ngươi đừng nóng giận, hư cột đá Ngũ Hành thiên phủ ngươi, ta cầm vật liệu đồng giá đến bồi thường là được!
- Bồi thường?
Ngũ Hành Cực cười khổ nói:
- Ngươi bồi thường nổi sao?
- Làm sao ngươi biết ta không thường nổi!
Mục Vân khoát tay một cái nói:
- Vẫn nên đi gặp Đế Văn tiền bối đi, nói cho ngươi ngươi cũng không rõ ràng.
Nói với mình còn không rõ ràng?
Ngũ Hành Cực triệt để cười to.
Hắn thân là phủ chủ Ngũ Hành thiên phủ, nói chuyện hắn còn không rõ ràng?
- Tốt tốt tốt, ta ngược lại muốn nhìn ngươi đến tột cùng có bài tẩy gì, có thể ngăn cản đền bù cột đá này, bằng không mà nói, Mục Vân, cho dù Đại Đế, cũng không có khả năng thiên vị ngươi.
- Vậy cũng không nhất định.
Mục Vân mỉm cười, quay người rời đi.
Thấy cảnh này, Ngũ Hành Cực quả nhiên phổi đều tức muốn nổ.
Mục Vân này, thực sự quá đáng ghét!
Bên trong đại điện, Mục Vân đứng tại trung ương, Ngũ Hành Cực đứng ở bên phải, ở trên cao một chút là Bạt Thiên lão tổ cùng Lạc Thiên Vương hai người, một trái một phải, đứng tại bên cạnh Đế Văn ở trung ương.
- Tiểu tử, ngươi nói ngươi có bảo bối có thể bù đắp cột đá tổn thất, lấy ra đi?
Đế Văn nhìn Mục Vân, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Hắn cũng không nghĩ tới, Mục Vân thế mà sẽ hủy cột đá.
Chỉ là hiện tại, hắn thực sự cần Mục Vân.
Nhất là Mục Vân đánh bại Ngũ Hành Thạch Thương, hắn càng thêm cần Mục Vân.
Bách giới chi chiến, so với cột đá, rõ ràng là bách giới chi chiến nặng hơn, càng quan trọng hơn.
- Cầm, ta không bỏ ra nổi.
Mục Vân cười nói:
- Bất quá ta nghĩ, cột đá sở dĩ quan trọng, cũng là bởi vì trong trụ đá ẩn chứa võ kỹ công pháp Ngũ Hành Thần Ấn, đúng không?
- Không sai!
- Tốt, đã như vậy, vậy nếu như ta có thể xuất ra võ kỹ càng thêm trân quý hơn Ngũ Hành Thần Ấn bên trong cột đá, vậy ta chẳng lẽ có thể bù đắp tổn thất của các ngươi.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, các vị đại lão tại chỗ đều hồ nghi nhìn Mục Vân một cái.
Ngũ Hành Thần Ấn võ kỹ này, có thể nói là võ kỹ cường hãn nhất Ngũ Hành thiên phủ, cũng là nguyên nhân chủ yếu Ngũ Hành thiên phủ có thể lực áp ngũ đại thế lực.
Nếu như Mục Vân thật sự có thể xuất ra võ kỹ hung hãn mạnh hơn Ngũ Hành Thần Ấn, Ngũ Hành thiên phủ, sẽ chỉ càng mạnh, cho dù ở trên bên trong ngàn tiểu thế giới, cũng sẽ là tồn tại cường hãn hơn.
Đế Văn dù sao cũng là nhân vật cay độc thành tinh, một ánh mắt nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mục Vân.
- Tiểu tử, Ngũ Hành Thần Ấn là võ kỹ truyền thừa Ngũ Hành thiên phủ ta, ngươi có thể xuất ra võ kỹ lợi hại hơn Ngũ Hành Thần Ấn, ta tạm thời tin tưởng ngươi, thế nhưng ngươi nếu xuất ra khác gì, võ kỹ ngũ không liên quan đến hành chi pháp, ngược lại không bằng Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành thiên phủ ta đâu?
Lão hồ ly!
Vừa nghe Đế Văn nói lời này, Mục Vân đương nhiên biết ý hắn.
Lão gia hỏa này, cân nhắc chu toàn.
Bất quá hắn nói cũng không sai.
Mình nếu xuất ra một môn võ kỹ càng mạnh nhưng lại ngũ hành không liên quan, bên trong Ngũ Hành thiên phủ, hiệu quả ngược lại không bằng Ngũ Hành Thần Ấn.
- Yên tâm, chắc chắn sẽ không.
Mục Vân cắn răng, nói:
- Bất quá ta có thể nói cho ngươi, môn võ kỹ này, ta lấy ra, hiệu quả tuyệt đối càng khủng bố hơn Ngũ Hành Thần Ấn, chẳng những có thể bù đắp cột đá các ngươi bị ta hư hao hao tổn, thậm chí các ngươi không không kiếm lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận