Vô Thượng Thần Đế

Chương 2887: Thôn phệ huyết nhục (1)

Theo ngày sau đạt tới Thiên Thần cảnh, câu thông đại địa chi hồn sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, cho nên Thiên Thần cảnh, dậm chân, phương viên mấy chục dặm có thể đều bị chấn động.
Mục Vân nghe được lời này, giương mí mắt lên, không lên tiếng.
Một tiếng quát này, lực đạo rất cường thịnh, dự liệu không kém, hẳn là cảnh giới Địa Thần đỉnh phong.
Địa Thần đỉnh phong.
Trong lòng Mục Vân, nhịn không được sinh ra một tia chiến ý.
Mặc dù hắn là cảnh giới Địa Thần trung kỳ, nhưng lực lượng cùng thần thể vốn mạnh hơn người bình thường, hơn nữa hai đạo kiếm thuật gia trì, còn có ba khối thánh bia bí kỹ, cùng với huyết tinh bạo, hai tay cùng công năng quỷ dị của hai mắt.
Đối mặt với võ giả cảnh giới đỉnh phong, hắn thật sự không sợ.
Tiến lên, Mục Vân đứng dậy.
- Tới rồi sao? Đến hay lắm!
- Doãn An?
Mục Vân nhìn ngoài cửa, hô to một tiếng, nhưng không ai trả lời.
- Doãn An?
Đi ra ngoài cửa, Mục Vân phát hiện, trong sân trống rỗng.
- Chạy đi? Không có khả năng...
Mục Vân lắc đầu.
Mấy ngày nay Doãn An thoạt nhìn không giống giả vờ.
Mục Vân khẽ nhíu mày.
Phanh...
Mà lúc này, một tiếng phanh đột nhiên vang lên.
Đại môn lúc này bị đá văng ra.
Mấy thân ảnh nối đuôi nhau mà vào.
- Mục Vân, ta hô ngươi nửa ngày, ngươi nguyện ý ở chỗ này làm rùa rụt đầu?
Một tiếng cười vang lên, ngoài cửa, hơn mười thân ảnh nối đuôi nhau đi vào.
Đứng đầu là một nam tử, thân mặc áo choàng màu máu, dáng người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, một đôi mắt phượng, rất làm cho người ta chú ý.
- Ô ô ô!
Trong đám người, một tiếng ô ô đột nhiên vang lên.
Doãn An bị người ta bắt giữ, mím môi, nhìn Mục Vân, lo lắng không thôi.
- Doãn An!
Mục Vân nhíu mày.
- Hắc hắc, Mục Vân, không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Bây giờ, tại sao không kiêu ngạo nữa?
Trong đám người, Đổng Hàn cùng Đỗ Vũ hai người, hiện tại đi ra.
Đổng Hàn kia nhìn nam tử áo choàng màu máu trước người, chắp tay nói:
- Tào Trạch sư huynh, trên người Mục Vân này ít nhất cũng có hơn vạn viên thần tinh, đều là trung phẩm, thần tinh trên người Doãn An tiểu tử này, chính là lấy từ chỗ hắn.
Nghe được lời này, nam tử mắt phượng nhướng mày.
Ở đây, thần tinh là ưu tiên hàng đầu.
- Mục Vân, giao ra thần tinh, tự trói mình, theo ta đi gặp Vân Tiêu đại ca, ta có thể làm cho ngươi chết bớt đau một chút.
Tào Trạch mở lời:
- Ngươi cũng nhìn ra, ta chính là cảnh giới Địa Thần đỉnh phong, chênh lệch với ngươi hai tầng cảnh giới. Trong tay ta, ngươi không có lối thoát.
- Phải không?
Khóe miệng Mục Vân xuất hiện nụ cười lạnh.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười ngươi ngu ngốc.
Mục Vân cười ha ha.
- Ta đã sớm biết các ngươi muốn tới, nhưng vì cái gì, ta không đi?
- Chỉ là Vân Tiêu, ta căn bản không để vào mắt, càng không cần phải nói đến Tào Trạch ngươi chỉ là cảnh giới Địa Thần đỉnh phong.
- Cuồng vọng.
- Dốt nát!
Đổng Hàn cùng Đỗ Vũ hai người hiện tại mắng:
- Mục Vân, giao ra thần tinh, ta cùng Đỗ Vũ sẽ không nhúng tay vào việc này.
- Được, vậy các ngươi thả Doãn An, hắn không liên quan đến việc này.
- Được, đưa toàn bộ thần tinh trên người ngươi cho chúng ta!
Đỗ Vũ âm hiểm cười lạnh nói.
- Cho ngươi, ngươi thả người sao?
- Đương nhiên.
Mục Vân nhíu mày, bàn tay vung lên, thần tinh ào ào xuất hiện.
Ước chừng hơn vạn khỏa trung phẩm thần tinh, tản ra hồng mang nhàn nhạt, chiếu hai má mọi người đỏ bừng.
Tào Trạch nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng mừng rỡ.
Hắn không nghĩ tới, trên người Mục Vân thật đúng là có nhiều thần tinh như vậy.
Lần này, quả thực là vui mừng ngoài ý muốn.
Cũng may hắn nói trước với Vân Tiêu sư huynh, chỉ là Mục Vân, một mình hắn có thể giải quyết, đến sớm, bằng không, nhiều thần tinh như vậy, làm sao đến phiên hắn.
- Có thể thả người đi?
- Cho ngươi.
Đổng Hàn hiện tại tiến lên, một cước đá bay Doãn An.
Thân ảnh Mục Vân bay ra, bắt lấy.
- Phốc...
Chỉ trong nháy mắt, rút vải trong miệng Doãn An ra, Doãn An lại phun ra một ngụm máu tươi, phun vào ngực Mục Vân.
- Cửu Chuyển Tử Độc Thảo.
Sắc mặt Mục Vân trắng bệch.
- Hắc hắc, ta nghe nói ngươi là tam tinh thần đan sư? Ngươi rất giỏi, phải không? Cửu Chuyển Tử Độc Thảo này, độc tính có thể nói là thấy huyết phong hầu, ngươi có bản lĩnh, thì chữa khỏi cho hắn!
Đổng Hàn hiện tại nhịn không được cười ha ha.
- Thái gia gia...
- Cửu Chuyển Tử Độc Thảo, đổi lại là ta, trăm ngàn phương pháp trị liệu, nhưng sau khi dùng xuống, độc thảo này cần một canh giờ cứu trị, hắn hiện tại đã hộc máu, căn bản. Không còn cách nào khác.
Mục Phong Tiếu nhịn không được thở dài nói.
- Đáng giận.
Mục Vân vội vàng lấy ra mấy viên thần đan mình chuẩn bị cho Doãn An ăn vào, nhưng hiện tại, Doãn An làm sao còn ăn được, toàn bộ đều trộn lẫn máu tươi phun ra.
- Đáng chết.
- Thế nào? Không còn cách nào khác, phải không?
Đỗ Vũ hừ nói:
- Mục Vân, ngươi nên biết, ngươi thân là đệ tử Ảnh Minh, nhưng bất quá tiến vào Ảnh Minh nửa năm, minh chủ chiếu cố ngươi có thừa, làm cho bao nhiêu đệ tử ghen ghét, hôm nay, ngươi tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Mục đại ca.
Doãn An hiện tại nôn ra máu, ô ô nói:
- Từ khi tu võ đến bây giờ, mấy ngày nay, ngươi chiếu cố ta, ta vô cùng cảm kích, ngươi nói không sai...
- Tu võ một đường, không sợ gian hiểm, không sợ sinh tử mới được, đáng tiếc. Ta hiểu quá muộn.
- Nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi, Mục đại ca, ta sắp chết, nhưng ta không muốn uất ức chết, ta không muốn nhìn thấy bọn họ cười nhạo ta mà chết.
Doãn An dứt lời, phun ra từng ngụm máu tươi.
Mục Vân đưa thần hồn tiến vào trong cơ thể hắn, phát hiện thân thể hắn đã bắt đầu thoái hóa, da thịt bắt đầu thối rữa.
- Ngươi yên tâm, không ai sẽ cười nhạo ngươi.
Mục Vân đỡ Doãn An nghiêng người dựa vào cầu thang, nói:
- Là ta hại ngươi, để ngươi bị bọn họ khi dễ, nguyện vọng cuối cùng của ngươi, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi.
Hắn vốn tưởng rằng, Doãn An dù sao cũng là đệ tử Ảnh Minh, cho dù Đổng Hàn cùng Đỗ Vũ bất hòa, cũng sẽ không hạ sát thủ.
Nhưng hắn sai.
Cái giá phải trả là tính mạng của Doãn An.
Trong lòng Mục Vân vô cùng tự trách.
- Ngươi ngồi đây.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Bọn họ, ai cũng không dám khi dễ ngươi, cười nhạo ngươi.
Doãn An cười cười, trong mắt có vẻ thỏa mãn.
Hắn cả đời tu võ, đều bị người ta giễu cợt trêu chọc, lúc lâm chung, có thể quen biết Mục Vân, được Mục Vân trợ giúp, trong lòng đã thỏa mãn.
Ti.
Trong nháy mắt, trong tay Mục Vân, một thanh trường kiếm xuất hiện.
Hư Linh kiếm rỉ sét loang lổ, hiện tại lóe ra một đạo hàn mang.
- Cắt, ngay cả kiếm cũng kém cỏi như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói ngươi là đệ tử Kiếm Thần tông?
Đổng Hàn cười nhạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận