Vô Thượng Thần Đế

Chương 1805: Trần Dư Đến

Diệp Vô Tình thực sự quá cuồng vọng.
Gia hỏa này cuồng vọng ở đây, trong đám người bọn hắn chỉ có Dịch Dữ Chi có thể ganh đua cao thấp cùng hai người, những người khác, căn bản không phải đối thủ.
Hai người có tư cách cao ngạo.
- Nói nhảm xong chưa?
Diệp Vô Tình không nhịn được nói:
- Vừa rồi Dịch Dữ Chi đã lĩnh giáo, ai còn muốn vào thì cứ đi đến.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng thở dài một hơi.
Gia hỏa này quả thực có mấy phần thủ đoạn.
Hai người thủ ở bên ngoài, không người dám can đảm tới gần.
Mà hắn chỉ để hai người bảo hộ Nhậm Cương Cương không bị quấy rầy, hai người bây giờ lại phong tỏa toàn bộ tháp cao từ tầng thứ nhất, không để cho người ta tiến vào bên trong.
Thủ đoạn phù hợp với thân phận trước mười ngoại minh Tam Cực Thiên Minh của hai người.
Thấy cảnh này, Mục Vân có chút kinh ngạc.
Hai người giữ uy tín để hắn cảm thấy kinh ngạc và khó tin.
- Thế nào? Không người nào dám tới?
Nhìn thấy đám người trầm mặc không nói, Diệp Vô Tình quát:
- Hùng tâm tráng chí vừa rồi của các ngươi đâu?
Lời vừa dứt, ai dám trả lời?
Mục Vân trốn ở trong đám người nhìn cảnh này cũng cười một tiếng.
Hai gia hỏa này thật... Có ý tứ.
- Diệp Vô Tình, ta còn không biết, ngươi thế mà có uy hiếp mạnh mẽ như thế trong Tam Cực Thiên Minh đó.
Ngay lúc này, một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.
Vừa dứt lời, một đội thân ảnh từ xa đến gần.
Một người cầm đầu có dáng người hơi gầy, xương gò má nổi trội, nhìn rất không cân xứng, cho người ta một loại cảm giác rất không thoải mái.
Người này vừa xuất hiện, mọi người tại đây đều cảm giác được khí tức áp bách.
Người này có lực áp bách thật mạnh.
Mục Vân cảm giác chuyện hôm nay chỉ sợ không đơn giản.
- Trần Dư!
Nhìn người tới, Diệp Vô Tình cùng Giang Diễm đều cẩn thận.
Không phải giả vờ khẩn trương, mà là kiêng kị thực chất.
- Diệp Vô Tình, Giang Diễm, nguyên lai các ngươi còn nhận biết ta?
Trần Dư đi ra phía trước, nhìn mấy người, cười nói:
- Ta còn tưởng rằng đi vào bên trong Kim Tiên di chỉ, Diệp Vô Tình, Giang Diễm các ngươi xếp hạng thứ tám và thứ chín chính là lão đại đó chứ.
- Trần Dư, việc này tựa hồ không có quan hệ gì đến ngươi.
Giang Diễm lạnh lùng nói.
- Thế nào không liên quan gì đến ta?
Trần Dư lại không nhượng bộ:
- Chuyện này tự nhiên có liên quan với ta, việc quan hệ đến Kim Tiên Lệnh, chẳng lẽ chỉ có hai người các ngươi muốn có được Kim Tiên Lệnh?
- Ngươi...
Nhìn thấy Trần Dư bộ dáng, Diệp Vô Tình tức giận không thôi.
- Vô Tình, đừng xúc động.
Giang Diễm lại bình tĩnh nói:
- Đừng quên chúng ta ước định với Mục Vân.
- Ta biết!
Diệp Vô Tình gật đầu nói:
- Loại chuyện này, ta tự nhiên sẽ không để phát sinh, chỉ là mỗi lần nhìn thấy gia hỏa này lại luôn cảm giác có lửa giận có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
- Rồi rồi, đừng so đo nữa, thời gian chênh lệch không nhiều, nếu Trần Dư muốn xông vào, vậy chúng ta cũng không có cách.
- Ừm!
Hai người nhìn đám người phía trước.
Bởi vì Trần Dư xuất hiện, trong mắt bọn họ mang theo sát cơ lạnh lùng, trong lòng càng thêm lạnh buốt.
Muốn vượt qua hai người Giang Diễm, Diệp Vô Tình.
Mục Vân tự nhiên nhìn ra một màn trước mặt.
Bất quá, nửa canh giờ sắp đến, điểm này cũng không quá quan trọng.
Mục Vân đã xem thường quyết tâm của Trần Dư.
- Hai vị sư đệ, ta khuyên nhủ hai vị, còn... Cẩn thận một chút đi.
Trần Dư vừa dứt lời, nhìn hai người nói:
- Ta chỉ muốn biết tin tức liên quan tới Kim Tiên Lệnh trong này, các ngươi... Còn mời thối lui.
- Không có cửa đâu.
Diệp Vô Tình lại quát.
Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Vô Tình, Giang Diễm cũng chỉ cười khổ, hắn biết, đồng bạn của mình không dễ thu tay lui lại.
Nếu như thế, vậy thì không phải Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tình không lui, hắn tự nhiên cũng không thể lui, chỉ có tiếp tục đối cứng.
- Đã như vậy, vậy thì chiến đi.
Trần Dư hừ lạnh một tiếng, tiến lên.
Diệp Vô Tình cầm trường thương giết ra, ngang nhiên không sợ, căn bản không có dự định lui lại.
Thấy cảnh này, Mục Vân biết, chỉ sợ hai người gánh không được.
Trần Dư mỉm cười nhìn Diệp Vô Tình, đánh tới.
Hắn xếp hạng thứ bảy trong ngoại minh Tam Cực Thiên Minh.
Mặc dù đều là cảnh giới tam phẩm Thiên Tiên, thế nhưng hắn lại hơn Diệp Vô Tình một bậc.
Hai thân ảnh, nháy mắt giao thủ.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Dịch Dữ Chi cũng đi lên phía trước.
- Giang Diễm, ta một mực cảm thấy bất đắc dĩ thì xếp hạng thứ chín dưới ngươi, hiện tại, không bằng chúng ta đọ sức một trận, như thế nào?
Dịch Dữ Chi vừa dứt lời, vọt thẳng ra.
Hai người bị cuốn lấy, những người khác đi theo phía sau hai người bị những võ giả Trần Dư mang tới cuốn lấy.
Bắt đầu có người phóng vào trong tháp cao.
Hưu hưu hưu...
Nhưng trong lúc những người kia chuẩn bị xông ra, một thân ảnh lại lao nhanh từ trong đám người.
Tiếng xé gió vang lên, thân ảnh từ phía sau lưng giết ra, tốc độ cực nhanh, mà xuất thủ ra chiêu thức quỷ dị, căn bản không người phát giác.
Phốc phốc phốc phốc, tiếng thân thể bị đâm phá vang lên.
Tiếng máu chảy và tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên.
Có người đột nhiên xuất thủ.
Trong chớp nhoáng có mấy tên đệ tử cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên đều bỏ mình.
Thấy cảnh này, mọi người quay người trở lại.
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, có người kinh hô.
Đám người Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên, Dịch Tiểu Vũ, Kha Trấn trợn mắt hốc mồm.
Bọn hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, xuất thủ phía sau là Mục Vân.
Mà Mục Vân càng chém giết một ít đệ tử cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên của bọn hắn.
Đây là thủ đoạn gì?
- Nhược Trần!
Nhìn thấy Liễu Nhược Trần bị thương, Kha Trấn cũng có chút hoang mang lo sợ.
Liễu Nhược Trần mặc dù là cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, thế nhưng lại được Dạ Như Huyết coi trọng.
Điểm quan trọng nhất trong đó chính là, Liễu Nhược Trần tâm tư linh hoạt, cơ linh, thường thường bỏ khá nhiều công sức cho Dạ Như Huyết.
Như thế mới để Dạ Như Huyết nhìn trúng Liễu Nhược Trần.
Nhưng vừa rồi, Liễu Nhược Trần bị công kích không hiểu kia, trọng thương, thân thể xuất hiện mấy huyết động, nhìn quả thực rất khủng bố.
- Ngươi không sao chứ?
- Ta...
Liễu Nhược Trần còn chưa nói xong một câu, phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy cảnh này, hai mắt Kha Trấn đỏ lên.
Nếu như Liễu Nhược Trần chết khi đi cùng với hắn, đây là tội của hắn, Dạ Như Huyết tuyệt đối sẽ tra hỏi hắn.
Điểm này, hắn không thể gánh chịu.
- Mục Vân, ngươi đáng chết!
Kha Trấn quát to một tiếng, muốn giết ra.
Nhưng Mục Vân hiện tại đâu có ý đánh với đám gia hỏa này.
Vừa rồi trong nháy mắt xuất thủ, thi triển là Không Nhận, chém giết mấy tên đệ tử cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Mà bây giờ, Mục Vân lại cũng không tính dừng tay.
Hắn chỉ muốn ngăn cản những người này, kéo dài một lát, đợi đến Nhậm Cương Cương kết thúc, rời khỏi nơi đây.
- Nếm thử cái này!
Bàn tay Mục Vân vung lên, một huyết châu bay ra từ trong thân thể của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận