Vô Thượng Thần Đế

Chương 2537: Cực Loạn Ngũ Đế

- Hai lão bất tử các ngươi, còn có mấy năm, ngược lại kéo dài mạng sống cho Tây Môn Phong ta không sai biệt lắm, đúng không, Văn lão đầu?
Một lão giả khác dáng người gầy gò, cười ha ha nói.
Lão giả tên Đế Thiên Hoang kia bất mãn nói:
- Da mặt hai người các ngươi thật dày, ngươi nhìn Cầu Thiên Địa cùng La Uyên hai lão quỷ, một câu cũng không nói kia kìa.
Đế Thiên Hoang dứt lời, hai lão giả còn lại, trong đó có một lão mập mạp sờ sờ cằm, nói:
- Ta đang suy nghĩ, xuất ra thứ tốt gì đó, có thể đổi chút thọ nguyên cùng Mục Vân.
Vừa nghe lời này, sắc mặt bốn người còn lại nhất thời cổ quái, nhịn không được cười ha ha.
- Năm lão quỷ các ngươi, có thể đứng đắn một chút hay không?
Gia Cát Văn hiện tại cười mắng:
- Thọ nguyên đồ nhi ta có hạn, cũng không thể cho các ngươi.
Sáu người ngồi ở cửa đại sảnh Gia Cát phủ, vui vẻ nói chuyện phiếm, trong nháy mắt này, trên bầu trời, sáu vị Tiên Đế như Huyết Vân cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng nghe được sáu người nói chuyện phiếm, sắc mặt sáu người trên bầu trời dần dần không bình tĩnh.
- Đế Thiên Hoang, Tây Môn Phong, Lạc Phong Nương, Cầu Thiên Địa, La Uyên, mấy lão già này là Cực Loạn Ngũ Đế.
Chu Thương Hải lớn tuổi hơn một chút nhịn không được nói.
- Cực Loạn Ngũ Đế?
Năm người còn lại cũng là sắc mặt cổ quái.
- Chỉ riêng Đế Thiên Hoang, bảy vạn năm trước, người này có thể nói là tinh phong huyết vũ ở trên đại lục, giết người như ma, cuối cùng bị mấy đại vực giới liên thủ đuổi giết, tránh né đến cực loạn đại địa, hắn còn chưa chết.
- Lạc Phong Nương kia, mấy năm trước là một vị hộ pháp của Cửu Nguyên tiên môn chúng ta, một lần nhiệm vụ, trượng phu cùng hài tử chết, rời khỏi Cửu Nguyên tiên môn, không nghĩ tới... Nàng ở cực loạn đại địa, dần dần xông ra thanh danh, thành tựu Đế vị.
Chu Thương Hải giải thích.
Trong lòng hắn cũng rất tiếc hận, Lạc Phong Nương trưởng thành, rời khỏi Cửu Nguyên tiên môn, để Cửu Nguyên tiên môn bọn họ tổn thất thật lớn.
- Bây giờ làm sao đây?
Sáu người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, choáng ngợp.
- Chờ một chút đi!
Chu Thương Hải gật đầu nói:
- Người của Linh vực và Phật vực còn chưa tới, chờ bọn họ đến, năm người này, chúng ta cũng phải liều mạng.
Hiện tại, đã không phải vì ba kiện đế khí đơn giản như vậy, càng là vì mặt mũi.
Bọn họ xuất động nhiều lực lượng như vậy đến đối mặt với Gia Cát phủ, như vậy liền lui, ngày sau trong Tiên giới, chỉ sợ cửu đại vực giới sẽ bị người cười chết.
- Nghe nói lần này Như Tôn hành giả tự mình chạy tới? Lão hồ ly Linh Cửu Thiên kia cũng sẽ đến?
- Ừm.
Vũ Huyền Thiên gật đầu nói:
- Như Tôn hành giả lần này đến, ta vẫn rất kinh ngạc, bất quá Linh Cửu Thiên lão hồ ly này, xuất sơn tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Sáu người đứng trên bầu trời cao, đang lúc này, lại có mấy tiếng phá không vang lên.
Khí tức hai đạo thân ảnh cầm đầu vô cùng hùng hậu.
Một người trong đó, người khoác áo cà sa, sắc mặt hồng nhuận, dáng người cao lớn, thoạt nhìn rất uy mãnh.
Người này chính là Tông chủ Vô Lượng Phật tông - Như Tôn hành giả.
Mà một người khác, chính là bá chủ ngày xưa của Linh Vực, Linh Cửu Thiên.
Lần này, người cửu vực xem như đã hoàn toàn gom đủ.
Thất đại Tiên Vương xuất hiện, tràng diện nhất thời có chút áp lực.
Nhưng Gia Cát Văn vẫn nói chuyện phiếm với Ngũ Đế, không thèm để ý phía trên chút nào.
Cuối cùng, Huyết Vân đi lên, nhìn phía dưới, mở miệng.
- Gia Cát Văn tiên sinh, lần này ta tới, chỉ là vì ba kiện Đế khí, cũng không muốn đại động can qua.
Huyết Vân chắp tay nói:
- Mong Văn sư thành toàn.
- Chuyện liên quan đến Cực Động Thương người này, tên này, mấy chục vạn năm trước, thanh danh hiển hách, nhân vật truyền kỳ nhất thống tiên giới, bí tàng hắn lưu lại, nhất định uy vũ bất phàm, Đế cấp tiên khí bên trong, chỉ sợ không chỉ có ba kiện, đến lúc đó, Văn đại sư ngươi tùy ý lấy ba kiện bù đắp.
Chu Thương Hải cũng mở lời.
- Ha ha...
Gia Cát Văn hiện tại cười ha ha nói:
- Các ngươi nói thoải mái, không giống đại động can qua? Nếu ta không xuất hiện, chỉ sợ ái đồ của ta đã bị các ngươi giết chết.
- Còn nữa, nếu bên trong có rất nhiều bảo bối, vậy các ngươi tự mình đi lấy xong, Cửu Đại Vực Giới gom ra ba kiện Đế khí, còn không phải dễ dàng, vì sao làm khó lão già như ta?
Gia Cát Văn vừa nói lời này, mấy người nhất thời xấu hổ.
Bọn họ lần này muốn cướp đoạt ba kiện Đế khí, vốn là không chiếm lý, bị nói rõ ràng như vậy, tự nhiên trên mặt không nhịn được.
Nhưng không thể chịu đựng được là một chuyện, cướp đoạt là một chuyện khác.
Hôm nay, ba kiện đế khí, nhất định phải đến tay.
- Đã như vậy, đó là không cần nói nữa?
Thấy thái độ Gia Cát Văn đại sư cường ngạnh, Ma Đế Ma Thiên mở lời:
- Xem ra, các ngươi chuẩn bị giao thủ thăm dò?
- Tốt thôi!
Gia Cát Văn cười nói:
- Xem ra những năm gần đây, các ngươi nhìn thấy ta đều là uể oải suy sụp, hiện tại, các ngươi thật sự cho rằng ta dễ khi dễ.
Mọi người giờ khắc này đều khẩn trương hẳn lên.
Xem ra, chuyện lần này, không đơn giản như vậy.
Xem ra thật sự muốn động thủ.
- Thì ra, nơi này náo nhiệt như vậy.
Hiện tại, bên ngoài Gia Cát phủ, một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Tiếng cười sảng khoái vang lên, mọi người nhất thời xoay người nhìn lại.
Ngoài cửa Gia Cát phủ, từng đạo thân ảnh, giờ khắc này đi tới.
Cầm đầu một người, một thân trường bào màu tím, lưng đeo trường kiếm, hơn nữa là song kiếm, giờ khắc này, toàn thân cao thấp làm cho người ta có một loại uy áp cường đại, rõ ràng là một gã Tiên Đế.
- Lục Thanh Phong.
Nhìn thấy người này, trên mặt Kiếm Nam Thiên lộ ra tức giận.
- Kiếm môn chủ, đã lâu không gặp, vẫn còn tốt chứ?
Lục Thanh Phong cười nhạt nói:
- Xem ra năm trăm năm qua, thân thể không chỉ không có lão hóa, còn đột phá?
- Ngươi đến đây để làm gì?
- Ta tới nơi này làm gì?
Lục Thanh Phong cười ha ha, đi qua đám người, nói:
- Tiểu sư đệ ta ở chỗ này, mấy trăm năm nay không có tin tức của hắn, ta đều sốt ruột muốn chết, nghe nói tiểu sư đệ vừa mới xuất hiện, thiếu chút nữa bị người giết, ta có thể không tới sao?
Khóe miệng Lục Thanh Phong mang theo một nụ cười, đi tới phía trước đại sảnh.
- Đại sư huynh.
Mục Vân nhìn Lục Thanh Phong, nhịn không được nở nụ cười.
- Tiểu tử, lần này không tệ, không có thay đổi diện mạo!
Lục Thanh Phong cười nói.
Hai đạo thân ảnh, đối mặt, vừa định ôm nhau, một đạo thân ảnh, lại đẩy Lục Thanh Phong ra, nhào vào trong ngực Mục Vân.
- Bại hoại, đại phôi đản, ta nghĩ rằng chàng... Lại phải rất lâu nữa sẽ không thấy.
Hương thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi, Mục Vân nhất thời ngẩn ra.
- Tuyết Kỳ...
Hai tay Mục Vân ôm Diệp Tuyết Kỳ, chua xót nói:
- Sẽ không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận