Vô Thượng Thần Đế

Chương 1784: Tam Ấn Sát Trận

Theo khoảng cách lặn xuống càng ngày càng sâu, Mục Vân phát hiện, áp bách trong đó thế mà càng ngày càng ít.
Cái núi này cao trọn vẹn ba vạn mét, thế nhưng Mục Vân lặn xuống đến một vạn mét đã phát hiện... Đến cùng...
Bàn chân đạp ở trên mặt đất kiên cố, Mục Vân thậm chí không xác định, một quyền đánh vào trên mặt đất.
Đại địa lù lù bất động, căn bản không có một tia phản ứng.
- Thật kiên cố.
Mục Vân ngẩng đầu, bắt đầu quan sát đến bốn phía.
Giờ phút này bên trong sơn phong, những nham tương kia vẫn dọc theo vách trong, từng bước leo lên.
Nhưng sau lưng lại xuất hiện một động dung nham.
Cừa vào hang cao hơn mười mét, một mảnh đỏ bừng, nối thẳng đến chỗ sâu, khiến người không nhìn thấy, chỗ sâu đến cùng có bộ dáng gì.
Hắc Dận Kiếm xuất hiện trong tay, Mục Vân chậm rãi tiến vào chỗ sâu.
Bước ra từng bước một, tương phản, nhiệt độ trong nham động cũng không có khô nóng như phía trước, cho người ta một loại cảm giác vô cùng thoải mái.
Mục Vân bước vào trong nham động, thân thể cảm giác càng thêm thư giãn.
Đây là một loại buông lỏng trên tinh thần.
Mà giờ khắc này một bên khác trong sơn động, Tình đám người Giang Diễm Diệp Vô lại mang theo trăm người sau lưng, đi vào chỗ sâu.
Càng đi vào sơn động càng mang theo cảm giác mát rượi, bên trong con đường hơi có vẻ u ám thâm thúy, cho người ta một loại rất cảm giác khí tức âm lãnh.
Diệp Vô Tình thủy chung tay cầm trường thương, nhìn phía trước, tỉnh táo cảnh giác.
Mà Giang Diễm đi ở bên người, tay cầm trường kiếm, hờ hững nhìn bốn phía.
Giờ phút này có thể thấy được hai người đều có chút khẩn trương.
Một đường đi tới, bọn hắn không gặp được bất kỳ phiền phức nào.
Ngược lại là thông suốt.
Dọc theo đường hầm, tiến lên khoảng cách cỡ ngàn mét, đám người chậm rãi phát hiện, bọn hắn một mực đang đi xuống phía dưới.
- Ừm?
Diệp Vô Tình đang đi ở phía trước lại đột nhiên dừng chân.
- Thế nào rồi?
Nhìn thấy Diệp Vô Tình dừng lại, Giang Diễm khẩn trương.
- Có thi thể.
Đám người nghe đến lời này, khẩn trương nhìn về phía trước.
Quả nhiên, trước đó có một cỗ thi thể nằm tại góc rẽ, toàn thân cao thấp, phủ đầy vết thương nhỏ xíu.
Những vết thương kia nhìn qua như từng chủy thủ nhẹ nhàng xẹt qua, mang theo lực lượng khiến lòng người ta run sợ.
- Mọi người cẩn thận!
Nhìn đến đây, Giang Diễm càng cẩn thận.
Xem ra đã có người tiến vào đến nơi đây trước bọn hắn.
Bất quá bây giờ nhìn người đã chết, tựa hồ đụng phải đả kích rất lớn.
Trước mắt an toàn, cũng không có nghĩ sau này an toàn.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân đi qua nơi đây, nhìn thấy thi thể trên đất, cũng khẽ giật mình.
- Khâu Khoảnh.
Mục Vân nhận ra người này, nội kiếm các đệ tử lúc trước đi theo Kiều Đỉnh Thiên tập sát hắn, bất quá sau lần kia, người này bị hắn hàng phục, những năm gần đây một mực đi theo bên người Nhậm Cương Cương.
Xem ra, Nhậm Cương Cương bọn hắn quả nhiên đến nơi này, mà tựa hồ gặp phải phiền toái.
Nhưng hiện tại không nhìn thấy thi thể Nhậm Cương Cương, vậy có khả năng rất lớn là Nhậm Cương Cương còn sống.
Nhậm Cương Cương còn sống.
Mục Vân nhìn về phía trước, càng thêm cẩn thận.
Đi trọn vẹn thêm nửa canh giờ, Mục Vân cảm giác được không sai biệt lắm lặn xuống vạn mét, hết thảy mới đi tới phần cuối.
Mà trước mắt xuất hiện một thế giới dưới lòng đất rộng lớn.
Thế giới dưới lòng đất có núi có nước, có hoa có cỏ, giống như một mảnh thế ngoại đào nguyên, tươi mát thoát tục.
Quan trọng nhất là, thế giới bên trong lòng đất có Tiên khí dồi dào đến cơ hồ hiện ra tình trạng hóa lỏng.
Phát hiện này để Mục Vân trợn mắt hốc mồm.
Thế mà đã tới loại tình trạng này.
Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Nhưng hiện tại đang ở phía dưới vạn mét, nhưng Mục Vân đánh giá, nơi này vẫn còn ở trong lòng núi, tuyệt không đến lòng đất chân chính.
Nhưng mặc dù như thế, tràng cảnh quy mô như thế cũng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Oanh...
Trong lúc Mục Vân suy nghĩ xuất thần, phía trước đột nhiên truyền đến từng tiếng oanh minh.
Mục Vân nhìn thấy Giang Diễm và Diệp Vô Tình lúc đầu hảo hữu giờ thế mà giao thủ với nhau.
Không chỉ như thế, hơn trăm người phía sau hai người cũng là hội tụ vào một chỗ, giao thủ.
Tiếng lốp bốp nổ đùng đoàng không ngừng vang lên trong một mảnh thế ngoại đào nguyên.
Mục Vân ngồi xổm xuống, nhìn hai phe giao thủ.
Giang Diễm và Diệp Vô Tình hai người giờ phút này hạ thủ hung ác, rõ ràng đang muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, đánh ra hết các đấu pháp.
Mục Vân nhìn, cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Hai người này làm cái gì?
Tựa hồ nơi này không có gì đáng giá để bọn hắn trở mặt cả, sao hai người giao thủ rồi?
Mục Vân nghi ngờ một lúc, đột nhiên nhìn về phía trước, sau đó sáng tỏ.
Hai gia hỏa này trúng tà.
Nói đúng ra, bị trận pháp bố trí bên trong nơi này ảnh hưởng, cho nên hai người mới triệt để giao thủ.
Mục Vân ngẩng đầu nhìn lại, trên đỉnh đầu nhóm người có một tầng ánh sáng yếu ớt đang chiếu lấp lánh.
Đoán chừng chính bọn hắn hiện tại đã bị huyễn trận mê hoặc.
Mục Vân phát hiện một chút, từ khi tiến vào bên trong Kim Tiên di chỉ, tựa hồ mỗi một nơiquỷ dị đều có huyễn trận tồn tại.
Chỉ sợ vị đại năng Kim Tiên này lúc còn sống là một cường giả Kim Tiên cực kỳ cường hoành.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở ra một hơi.
- Giết!
Rầm rầm rầm...
Giữa sân, các đệ tử Tam Cực Thiên Minh đã giết đỏ cả mắt, cho dù liều mạng mình bị thương nặng, cũng muốn đưa đối thủ vào chỗ chết.
Mục Vân quyết định lách qua bọn gia hỏa này, đi về một bên khác.
Đường bọn hắn đã đi qua, Mục Vân tự nhiên sẽ không bước vào bên trong huyễn trận để bị mê hoặc.
Đến mức cứu người...
Mục Vân không có hảo tâm.
Mà lại lần này hắn là đến tìm Nhậm Cương Cương, đám đệ tử Tam Cực Thiên Minh đều mang theo khinh bỉ nhìn bọn hắn, không nhìn đệ tử các đại Thanh Đồng cấp thế lực và Phàm Thiết cấp thế lực vào trong mắt, cho nên Mục Vân cũng không có dự định viện thủ.
Mà theo Mục Vân tiến lên, sau khi lách qua chỗ đám người qua tranh đấu, đi tới phía trước, nhìn thấy một bệ đá.
Bệ đá nhìn qua càng giống như một cái giếng cạn, phía trên có một cái nắp.
Nhìn vết tích cái nắp, tựa hồ trước đây không lâu có ai di động.
Thấy cảnh này, Mục Vân ngồi xổm xuống.
Nơi này thoạt nhìn hết sức kỳ quái, cho nên hắn nhất định phải từng bước cẩn thận, cẩn thận mới tốt.
Vừa chú ý quan sát, Mục Vân lại phát hiện nơi này thế mà cũng một tòa trận pháp.
Nhìn thấy bên trong ba nơi hẻo lánh xung quanh xuất hiện ba tia ánh sáng, Mục Vân cẩn thận xem.
- Tam Ấn Sát Trận!
Nhìn thấy tam góc độ tia sáng nhàn nhạt bay lên, Mục Vân hơi sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận