Vô Thượng Thần Đế

Chương 2073: Khách Tới Sơn Động

Triệu tập hai mươi người, Mục Vân mở lời:
- Lần này tìm mọi người đến, là bởi vì chúng ta núp ở nơi này cũng không phải kế lâu dài.
- Cho nên, ta chuẩn bị tạm thời đi bên ngoài, dò xét một phen.
Nghe đến lời này, mọi người nhất thời xôn xao.
Mục Vân hiện tại là trái tim của bọn hắn, gia hỏa này ra ngoài điều tra, vạn nhất chạy, đêt bọn hắn ở lại nơi này làm sao bây giờ.
Ai có thể xác định.
Dù sao bọn hắn cùng Mục Vân không thân chẳng quen, trước đó còn nghĩ giết Mục Vân.
- Bên ngoài quá nguy hiểm, ta không đồng ý!
Thánh Như Ý đột nhiên mở lời.
- Đúng, huyết nhân ba mét có thực lực mạnh mẽ, còn không biết có huyết nhân càng cường đại hơn hay không.
- Đúng vậy.
Tất cả mọi người lo lắng.
- Các ngươi yên tâm đi, huyết vệ bảo hộ ta, ta không sao đâu.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Mà, ta chỉ ra ngoài điều tra, cũng sẽ không rời đi nơi này quá xa, thuận tiện tăng cường thực lực bản thân một chút.
- Ta đi chung với ngươi.
Thánh Như Ý đột nhiên nói.
Nhìn Thánh Như Ý biểu lộ, Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Ta cũng đi!
- Còn có ta!
Hạ Sâm cùng Huyết Vãng Sinh hai người cũng tiến lên.
Đệ tử khác cũng muốn mở miệng, nhưng lại bị ba người trừng mắt, không dám mở miệng.
- Tốt, ba người các ngươi cũng là cảnh giới tứ phẩm Chân Tiên, đi cùng ta, tính nguy hiểm nhỏ hơn.
Mục Vân gật đầu, chuẩn bị xuất phát.
Một nhóm bốn người được huyết vệ mở đường, ra khỏi sơn động.
Nhưng khi bốn người xông ra sơn động, nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ run tim mất mật.
Toàn bộ sơn phong từ đầu đến cuối, thậm chí nhìn trước mắt một cái, tất cả đều là màu máu đang di động, như là một biển máu đang lắc lắc.
Nơi này, nghiễm nhiên đã bị huyết nhân vây quanh đến kín không kẽ hở.
- Cái này...
Huyết Vãng Sinh kinh hãi.
- Đừng lo lắng, chém giết huyết nhân, tăng thực lực lên, tìm kiếm một đường đi, nhìn có phải bốn phía toàn bộ là như thế.
- Ừm.
Mục Vân vừa dứt lời, ba người tự nhiên không dám khinh thường, riêng phần mình thi triển ra thủ đoạn, bắt đầu tiến hành chém giết.
Mà những huyết nhân kia sớm đã giết tới.
Bốn thân ảnh nhỏ bé như sâu kiến bên trong dòng sông màu máu.
Mà nương theo thời gian trôi qua, ba năm chớp mắt mà qua.
Bên trong ba năm này, Mục Vân thường xuyên mang theo đám người, rời khỏi sơn động, ra ngoài liệp sát huyết nhân, tôi luyện thực lực.
Ba năm, ban đầu, huyết nhân hình thái như người bình thường, đến cuối cùng, chuyển biến thành cao ba mét, cuối cùng, huyết nhân cao năm mét đều xuất hiện.
Mà đám người cũng gọi huyết nhân này là sang huyết tương.
Còn hơn năm mét thì chưa xuất hiện qua.
Nhưng, huyết nhân đẳng cấp huyết tương đã nắm giữ thực lực cảnh giới ngũ phẩm, lục phẩm Chân Tiên.
Cũng may bọn hắn có Mục Vân.
- Mục công tử, phía trước ba ngàn mét xuất hiện mười con huyết tương.
- Ừm!
Mục Vân đang trong bầy huyết nhân nghe thông báo, một kiếm giết ra.
- Hóa Nhật Vũ Lạc Kiếm!
Một kiếm vung ra, tách ra mười đạo kiếm mang, mười đạo kiếm mang bay ra ngàn mét.
Oanh...
Lập tức, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên.
Từng tiếng oanh minh nổ bể ra.
Một kiếm hiển uy.
Mười con huyết tương tan thành mây khói.
Thấy cảnh này, Thánh Như Ý, Huyết Vãng Sinh, Hạ Sâm ba người trợn mắt hốc mồm, thầm mắng tên này biến thái.
Mục Vân trong ba năm qua không chỉ tăng lên tới ngũ phẩm Chân Tiên, linh hồn lực càng phóng đại, hiện tại đã đến mấy tầng hồn quang, bọn hắn cũng không biết, nhưng thực lực của Mục Vân thì lợi hại hơn không chỉ gấp mười lần.
Uy lực một kiếm giết ra có thể để tâm thần người chập chờn.
Chỉ là ba người bọn họ, mặc dù cảnh giới không có tăng lên, thế nhưng thực lực lại bay vọt.
Hiện nay, ba người tứ phẩm Chân Tiên, hoàn toàn có thể ngược sát những thiên tài tứ phẩm Chân Tiên, thậm chí vượt cấp đánh giết, cũng rất có thể.
Nhờ có Mục Vân ba năm theo bọn hắn cùng một chỗ luyện kiếm, cùng một chỗ trưởng thành.
Bên trong ba năm qua, Mục Vân chỉ đạo bọn hắn rất nhiều, đưa đến tác dụng rất lớn cho thực lực bản thân bọn hắn tăng trưởng.
- Bên trái xuất hiện bảy con huyết tương.
- Phía bên phải xuất hiện sáu con.
- Phương hướng đông nam, xuất hiện chín con.
Ngay thời điểm đám người đang khai sát giới, từng tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở ra một hơi, nói:
- Rút lui!
- Được rồi!
Nghe thấy Mục Vân ra lệnh, đám người còn dư cũng không dừng lại, rời khỏi.
Mọi người được huyết vệ bảo vệ, đi trở về.
Mà cùng lúc đó, những huyết tương kia lại một đường lao vụt, đuổi theo đám người.
Mà ba năm qua, bọn hắn mỗi ngày đều trải qua mấy chuyện này, sớm đã xe nhẹ đường quen, trở lại bên trong động phủ.
- Hảo, lần này, mọi người bắt đầu bế quan lĩnh ngộ tu vi của mình đi.
Mục Vân chậm rãi nói.
Quay người, trở lại bên trong thạch thất của mình.
Thánh Như Ý hiện tại cũng đi theo vào thạch thất, châm cho Mục Vân một ly quỳnh tương, trải giường, rời đi.
Mục Vân nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Hiện nay, hắn đã là ngũ phẩm Chân Tiên, Tiên khí cùng nguyên lực trong cơ thể đã đến một loại hoàn cảnh khủng bố.
Quan trọng nhất là, hồn quang ngưng tụ.
Hồn quang hiện tại đã ngưng tụ ba tầng.
Hồn quang mà bát phẩm Chân Tiên mới có thể ngưng tụ, hắn đến bây giờ, đã tụ tập đủ.
Những huyết tương kia, bất quá là ngũ phẩm, lục phẩm Chân Tiên, Mục Vân căn bản không e ngại.
Chỉ dựa vào thực lực bản thân hắn, đủ để ứng đối.
Lại thêm hồn lực công kích, những tên kia hẳn phải chết không nghi ngờ.
Hiện nay, xem như thất phẩm Chân Tiên cũng không bị hắn đặt ở trong mắt.
Mà đám người Thánh Như Ý không biết những chuyện này.
Bọn hắn chỉ biết, của mình thời gian ba năm, đề thăng một phẩm, tốc độ quá nhanh.
Bất quá, bọn sao hắn lại biết, ba năm qua, nếu không phải bởi vì vô cùng vô tận huyết nhân dẫn đến thiên địa Tiên khí bên trong thánh mộ xuất hiện hỗn loạn, hắn hiện tại ít nhất là lục phẩm Chân Tiên mới đúng.
Nhưng Mục Vân xác định, chỉ cần hắn tìm tới một chỗ Linh địa bên trong thánh mộ, đột phá là chuyện một cái chớp mắt thì có thể hoàn thành.
Mục Vân hiện tại nằm trên giường, tâm càng thêm bình tĩnh.
Dần dần, hai mắt hắn khép kín, rơi vào trạng thái ngủ say.
Đột nhiên, thiên địa biến sắc, Mục Vân chỉ cảm thấy mình ở vào tại một mảnh thế giới hoang vu.
Thiên địa quanh mình ảm đạm không ánh sáng, không có Thái Dương, không có trăng sáng, hết thảy đều u ám.
Mà hắn đang chạy, không ngừng mà chạy, một mực chạy.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại chạy, thế nhưng hai chân lại một mực di chuyển nhanh chóng.
Dưới tình huống bực này, hắn căn bản không biết nên như thế nào.
Nhìn hai tay của mình, quần áo, nhuộm đầy vết máu.
Tình cảnh khủng bố, để Mục Vân cơ hồ triệt để sụp đổ.
- Mục thiếu tộc trưởng, đi về phía nào?
Mà ngay hiện tại, một tiếng cười lạnh lùng vang lên ở sau lưng.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận