Vô Thượng Thần Đế

Chương 3716: May mắn nghịch thiên (1)

- Đây là cái gì?
Vũ Vô Đạo kinh hãi thất sắc, ngạc nhiên nhìn thế giới cát vàng xung quanh, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc khó tin:
- Đây là Địa Nguyên thư trang Sa Mạc của cửa thứ hai, làm sao có thể rơi vào trong tay ngươi?
- Sa Mạc đại táng, giết!
Mục Vân vung bàn tay lên, cả sa mạc trên mặt đất, giống như thủy triều lăn lên, hình thành một hồi bão cát, hung hăng hướng Vũ Vô Đạo cuốn đi.
Bão cát cuồng loạn hoành tráng, giống như một đám tang hoành tráng, muốn chôn vùi Vũ Vô Đạo.
Khí tức Địa Nguyên thư, Mục Vân thật sự quá quen thuộc, một trang sách sa mạc này, hắn tuy rằng vừa mới lấy được tay, thi triển, hành vân lưu thủy, sa mạc thế giới các loại diệu dụng, hắn đều phi thường thuần thục.
- Không tốt!
Vũ Vô Đạo thần sắc hoảng sợ, Bạo Liệt Kiếm của hắn có lợi hại đến đâu, cũng không tiêu diệt được bão cát đầy trời này, nếu như bị bão cát nghiền ép tới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đông...
Trong lúc nguy cấp, Vũ Vô Đạo mở cánh, phóng lên trời, từ trong bão cát đầy trời lao ra, người hiện lên trên bầu trời, dưới ánh trăng chiếu rọi, toàn bộ thân ảnh, có vẻ có chút chói mắt.
- Đáng chết, không nghĩ tới ngươi lại có địa nguyên thư.
Vũ Vô Đạo cắn răng, vốn tưởng rằng có thể một kiếm chém Chết Mục Vân, nhưng không thể tưởng tượng được, trong tay Mục Vân lại có một trang nguyên thư.
- Mặc kệ như thế nào, chỉ cần giết ngươi, Địa Nguyên thư lợi hại hơn nữa, ta cũng không cần sợ hãi.
Vũ Vô Đạo lấy lại bình tĩnh, lăng không cầm kiếm bạo sát xuống, cánh hắn có ưu thế phi hành, không cần sợ sa mạc tập kích, lăng không một kiếm, chém thẳng đầu Mục Vân, kiếm khí ngập trời, chấn nhiếp thiên địa, cường hoành vô cùng.
- Sa Mạc Thiên Bộc, giết!
Mục Vân vung tay lên, cát vàng trên mặt đất bao trùm bay lên trời, trên bầu trời tràn ngập từng hạt cát, sau đó cát vàng đầy trời, hóa thành một thác nước, từ chân trời bạo lầy rơi xuống.
- Không có khả năng, thủ pháp của ngươi, tại sao thuần thục như vậy?
Vũ Vô Đạo quay đầu nhìn thấy thác nước sa mạc từ trên trời giáng xuống, chỉ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Mục Vân thi triển thủ pháp Địa Nguyên Thư, lại thuần thục như thế, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn.
Một màn này thật sự quá đồ sộ, dưới ánh trăng trên bầu trời đêm, sa mạc hóa thành thác nước, lăng không xông xuống, ầm ầm rung động, kinh thiên động địa, làm người xem thất sắc.
Vũ Vô Đạo chật vật không chịu nổi, huy động cánh né tránh thác nước sa mạc trùng kích, sau đó hắn hướng truyền tống trận bên cạnh bay đi. Hắn đã mất đi ý chí chiến đấu, không muốn đánh tiếp nữa, nếu không tất phải chết không thể nghi ngờ, hắn thầm nghĩ nhanh chạy trốn, chỉ cần chạy ra ngoài, hắn ít nhất lấy được Bạo Liệt kiếm, lần này xuống đây cũng có chút thu hoạch, không tính là thiệt thòi.
- Muốn chạy sao? Chết đi cho ta!
Mục Vân vung tay lên, cát vàng đầy đất giống như thủy triều cuốn ra, vọt tới phía sau Vũ Vô Đạo.
Ồ lên...
Một hoàng sa cự trảo đánh ra từ trong sa mạc, hung hăng bắt lấy thắt lưng Vũ Vô Đạo.
- Không tốt!
Vũ Vô Đạo kinh hãi thất sắc, vung kiếm hung hăng bổ vào hoàng sa cự trảo, nhưng Bạo Liệt kiếm của hắn hiển nhiên không cách nào phá hủy sa trảo.
Đông.
Bàn tay Mục Vân căng thẳng, móng vuốt cát vàng kia cũng đột nhiên siết chặt, bóp nát xương cột sống của Vũ Vô Đạo.
Vũ Vô Đạo kêu thảm thiết một tiếng, khóe miệng thấm đẫm máu tươi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mục Vân, mau thả ta ra, nếu không Ngân Sư tộc ta nhất định sẽ cả tộc thảo phạt, mặc cho ngươi chạy khắp Thương Lan vạn giới, cũng không tránh được sự truy sát của tộc ta.
- Nói nhảm thật nhiều, chết đi.
Mục Vân không do dự, một móng vuốt bóp nát Vũ Vô Đạo.
Thương Lan Vạn Giới? Chính là Ngân Sư tộc, cũng xứng nói ra mấy chữ thương lan vạn giới sao?
Sau khi Vũ Vô Đạo chết, một hạt giống màu vàng từ trong cơ thể hắn bay ra.
Hạt giống này, in một chữ "Nghịch thiết họa ngân câu ", là hạt giống mệnh cách của đối phương.
Vũ Vô Đạo là chữ Nghịch của Nhân Nguyên bút chuyển thế, trời sinh đại nghịch mệnh cách.
Bàn tay Mục Vân hơi động, thôn phệ mệnh cách hạt giống của Vũ Vô Đạo.
Đây là mệnh cách đại nghịch danh chấn thiên hạ, ẩn chứa đại khí vận, đại mệnh trạch, đại phúc duyên, sau khi Mục Vân thôn phệ, nhất thời cảm thấy số mệnh của bản thân, trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.
- Mục Vân ca ca, đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Y buồn ngủ, từ trong sơn động đi ra, Mục Vân cùng Vũ Vô Đạo đánh nhau, cũng đánh thức nàng.
- Không sao đâu, nhưng nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta rời đi.
Mục Vân thu Bạo Liệt Kiếm của Vũ Vô Đạo, sau đó lôi kéo Hàn Y rời đi.
Vừa rồi đánh nhau, khẳng định kinh động không ít người, cho dù không có người đến, cũng có thể dẫn tới một ít yêu thú cường đại, cho nên Mục Vân không do dự, rời đi.
Hắn lôi kéo Hàn Y, đi tới một vùng đất hoang vắng, dựng lều tại chỗ nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, Mục Vân ở trong bụi cỏ che khuất, nhìn thấy một bảo rương vàng rực rỡ.
Rương kho báu vàng.
Hắn cuống quít đi qua, nhặt bảo rương lên, quả nhiên là hoàng kim bảo rương, toàn thân tản mát ra màu vàng rực rỡ.
- Ha ha ha. Chúng ta may mắn đến nỗi nhặt được một cái rương vàng.
Hàn Y nhịn không được nở nụ cười.
Mục Vân cũng là nội tâm mừng như điên, hắn luyện hóa đại nghịch mệnh cách của Vũ Vô Đạo, đại khí vận gia thân, cả người phúc duyên mệnh trạch vô cùng hùng hậu, vận khí của hắn, cũng trở nên phi thường lợi hại, đi đường đều có thể nhặt được bảo vật.
Đây chính là số mệnh lợi hại, nội tình số mệnh càng thâm hậu, vận khí càng tốt, càng dễ dàng đụng phải bảo vật.
Mục Vân chính là Cửu Mệnh Thiên Tử, lúc này lại luyện hóa đại nghịch mệnh cách của Vũ Vô Đạo, hắn vận khí tốt đến mức không có biên độ, vậy mà dễ dàng như vậy đã nhặt được một cái bảo rương, hơn nữa còn là bảo rương hoàng kim.
Mục Vân đang định mở rương ra, bỗng nhiên cảm giác cả người phát lạnh, đầu choáng váng, tay chân mỏi nhừ vô lực, hắt hơi một cái, còn chảy ra nước mắt nước mũi, bộ dáng nhiễm phong hàn.
Hắn lúc này là Thánh Nhân tiểu vị cảnh, quả quyết sẽ không sinh bệnh, nhưng trong nháy mắt này, Mục Vân cảm thấy bệnh tật quấn thân, từng cỗ khí tức bệnh tật yêu họa, không ngừng xâm nhập thân thể hắn, làm cho hắn phi thường khó chịu.
- Hắc hắc, tiểu tử, hoàng kim bảo rương này, thuộc về ta.
Một tiếng cười âm u vang lên, chỉ thấy một lão giả mặt xanh răng nanh, từ trong bóng tối rừng cây bay ra, cướp đi hoàng kim bảo rương trong tay Mục Vân.
Lão giả này, chính là một trong ngũ đại thiên hoàng của Thực Thi Thú tộc, Yêu Hoàng Lâm Tú Y.
Thực lực của Yêu Hoàng Lâm Tú Y hiển nhiên cũng khôi phục không ít, trên người hắn, mang theo khí tức bệnh tật vô cùng vô tận, từng luồng yêu khí bệnh nguyên âm trầm mờ ám, không ngừng trùng kích thân thể Mục Vân.
Mục Vân cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người không thể nâng cao khí lực.
Lâm Tú Y cướp đi bảo rương, sau đó không có chút nào dừng lại, chạy trốn.
Hắn rất quyết đoán, cũng không có luyến chiến, dù sao chỉ cần để cho hắn lấy được vật liệu trong hoàng kim bảo rương, thực lực của hắn khẳng định tăng vọt, đến lúc đó, lại quay đầu lại giết Mục Vân, dễ như trở bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận