Vô Thượng Thần Đế

Chương 2550: Mau gọi gia gia (2)

Mục Vân nhíu mày, nói:
- Có quan hệ gì với ngươi? Phụ thân ta đương nhiên sẽ xử lý hết thảy, đợi đến khi ta đến thần giới, những người đó, người đã từng giết ta, ta để cho bọn họ, nợ máu trả bằng mau.
Lời này vừa nói ra, nam tử nhất thời ngẩn ra.
- Chờ một chút!
Nam tử nhìn Mục Vân và nói:
- Cha ngươi? Ngươi là ai?
- Ta?
Mục Vân gật đầu nói:
- Ta chính là Mục Vân, Thiếu tộc trưởng Mục tộc, phụ thân ta chính là Mục Thanh Vũ, tộc trưởng Mục tộc.
- Ngươi đánh rắm.
Nam tử đột nhiên mắng Mục Vân một câu.
- Ngươi mới đánh rắm.
Hai người rất có tư thế một lời không hợp liền đánh nhau.
Nam tử chẳng qua chỉ là hình thái ý niệm, căn bản không cách nào phát huy ra công kích thực chất.
Hắn thậm chí ngay cả hồn phách cũng không tính.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa nổi lên bốn phía.
Nam tử nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi nói ngươi gọi Mục Vân, không thành vấn đề, ngươi nói ngươi là Thiếu tộc trưởng Mục tộc, thật khi dễ ta chết quá lâu, không biết phải không?
- Ngươi biết cái búa.
Mục Vân cắt một tiếng, nói:
- Phụ thân ta chính là Mục Thanh Vũ, chẳng qua ta... Sinh sinh tử tử có chút phức tạp, nhưng ta vẫn là ta, là Thiếu tộc trưởng Mục tộc.
- Được rồi, ngươi nói ngươi là Thiếu tộc trưởng Mục tộc, vậy ta hỏi ngươi, cha của ngươi cha là ai?
Nghe được lời này, Mục Vân sửng sốt.
- À. Cái kia, ta sống lại một đời, rất nhiều chuyện không nhớ được.
- Phải không?
Nam tử cười lạnh nói:
- Tiểu tạp chủng, nói cho ngươi, lão tử chính là phụ thân của Mục Thanh Vũ - Mục Phong Trần.
- Cái gì?
Phụ thân của Mục Thanh Vũ?
Mục Phong Trần?
Mục Vân giờ phút này trợn lớn một đôi mắt, nhìn bóng dáng trước người, chỉ cảm giác... Thật nhảm nhí.
- Ngươi cứ nói bậy đi!
Mục Vân trấn định nói:
- Ngươi là cha của cha ta, vậy chẳng phải ta muốn gọi ngươi một tiếng gia gia sao?
- Không tin?
Mục Phong Trần nhìn Mục Vân, rất có tư thế muốn giải thích một trận, chỉ là suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:
- Tại sao ta phải giải thích với ngươi?
- Ta cũng lười nghe ngươi giải thích.
Hai người giờ phút này nhìn nhau mà đứng, giữa hai người không ai để ý đến ai.
Mà giờ phút này, bên kia, Tiêu Doãn Nhi cùng Cửu Nhi hai người nhìn Mục Vân, cũng sững sờ.
- Vân lang không sao chứ?.
- Không biết....
- Hắn từ lúc nãy cho đến bây giờ đều đang lẩm bẩm, sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ?
- Chúng ta đi hỏi một chút đi.
Sau khi hai người xoắn xuýt một lúc, đứng dậy đi tới trước mặt Mục Vân.
Tiêu Doãn Nhi mở miệng nói:
- Vân lang, chàng không có việc gì chứ?
- Ừm?
- Chàng vừa rồi một lúc lẩm bẩm, còn một hồi tức giận, một hồi mê hoặc, không có chuyện gì chứ?
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩn ra.
- Nàng không nhìn thấy lão bất tử này?
Mục Vân chỉ chỉ vị trí Mục Phong Trần, mở miệng hỏi.
- Không có ai...
Tiêu Doãn Nhi cùng Cửu Nhi đều lộ ra vẻ mặt đầy mê hoặc.
Mục Phong Trần giờ phút này sờ cằm, cũng có chút co giật.
- Lão già, chuyện gì đang xảy ra? Chỉ có ta mới có thể nhìn thấy ngươi?
Mục Vân hỏi.
- Đừng lên tiếng, để cho ta ngẫm lại.
Mục Phong Trần giờ phút này lại ngồi xuống, vuốt cằm, cẩn thận tự hỏi.
Từ từ, Mục Phong Trần đứng dậy.
- Tiểu tử thúi, mau gọi gia gia.
Mục Phong Trần đứng dậy, thản nhiên nói.
Mau gọi gia gia?
Mục Vân sửng sốt, nói:
- Gọi cái đầu ngươi.
- Ngươi nói là gia gia của ta thì chính là gia gia của ta?
Mục Vân mở miệng nói:
- Mục Phong Trần đúng không? Ta có thể triệu hoán ngươi ra từ trong Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, cũng có thể nhét ngươi trở về.
- Tiểu tử thúi, trở mặt không nhận người à, lúc trước nếu không phải ta trợ giúp ngươi thi triển một chiêu Lưu Tinh Bạo Vũ, ngươi hiện tại đã sớm chết rồi.
- Là ngươi làm ?
- Ngươi nghĩ xem?
Mục Phong Trần một lần nữa nói:
- Năm tấm bia thánh trên người ngươi, chỉ có ta cảm ứng được ngươi kêu gọi, giúp ngươi một phen, đó là bởi vì, ngươi và ta có quan hệ huyết thống thân mật nhất.
Nghe được lời này, Mục Vân càng lộ vẻ mặt mộng bức.
Điều này... Chuyện gì đang xảy ra?
Hai người không cãi nhau nữa, Mục Vân ngồi trên mặt đất, Cửu Nhi cùng Tiêu Doãn Nhi hai người một trái một phải, làm bạn trái phải, ngơ ngác nhìn Mục Vân.
Mà Mục Vân lại nhìn trước người.
- Ngươi cẩn thận nói rõ ràng.
Mục Vân mở miệng nói.
Mục Phong Trần gật đầu.
- Xem ra, ngươi tuy là con trai của Thanh Vũ, cháu trai của ta, nhưng chuyện ngươi biết, ít đến đáng thương, cũng được, để ta nói cho ngươi biết vài chuyện đi.
Mục Phong Trần mở miệng nói:
- Đầu tiên, ngươi nên biết, Bất Diệt Huyết Điển trên tấm bia thánh này?
- Ừm.
- Bất Diệt Huyết Điển này, tổng cộng chia làm chín tầng, khắc trên chín khối thánh bia, chính là thánh vật của Mục tộc ta, chuyện liên quan đến tu hành huyết mạch, cho nên, Mục tộc ta từ xưa đến nay, mỗi một vị tộc trưởng đã chết, đều sẽ đem một cỗ ý niệm sau khi chết của mình bao trùm ở phía trên, để thủ hộ thánh bia.
- Thủ hộ?
- Không sai, nói trắng ra, chính là thủ hộ Bất Diệt Huyết Điển.
Mục Phong Trần gật đầu nói:
- Dù sao, Bất Diệt Huyết Điển này chính là do vị cường giả Tổ Thần đầu tiên của Mục tộc ta lưu lại, chuyện liên quan đến truyền thừa Mục Tộc chúng ta!
- Nói cách khác, trên chín khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, tổng cộng có chín vị tổ tiên?
Vẻ mặt Mục Vân giờ phút này tràn đầy chấn động, nhịn không được nhìn về phía bốn tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bi khác trong Tru Tiên đồ.
- Đúng vậy.
Mục Phong Trần cười khổ nói:
- Hơn nữa bối phận của ta là thấp nhất...
Trong lòng Mục Vân giờ phút này nhấc lên sóng to gió lớn.
Mục Phong Trần tiếp tục nói:
- Bất Diệt Huyết Điển trong Thánh bia là chỗ dựa lớn nhất để Mục tộc chúng ta thịnh vượng từ xưa đến nay, hơn nữa, Mục tộc chúng ta chính là một đại tộc đỉnh thiên lập địa của Thần tộc, lúc tổ tiên ở cảnh giới Tổ Thần, đã tiên tri được, ngay thời khắc cửu thế nhất luân hồi, Mục tộc chúng ta sẽ xuất hiện một hạng người kinh tài diễm diễm.
- Cha ta?
Mục Vân ngạc nhiên.
- Ngay từ đầu, ta cũng cho rằng như vậy!
Mục Phong Trần gật đầu nói:
- Thanh Vũ từ nhỏ đã bày ra thiên phú rất mạnh, không đến trăm năm, chính là thiên chi kiêu tử tiếng tăm lừng lẫy của Thần giới, sau này đảm nhiệm Thiếu tộc trưởng Mục tộc, đã vô địch thủ, hắn không ngừng tìm kiếm di tích, đi mạo hiểm, thời gian dài nhất một lần, biến mất trong Thần giới ước chừng vạn năm.
- Lúc ấy, tất cả mọi người đều cho rằng Thanh Vũ đã chết, nhưng hắn không chết, đã trở lại, hơn nữa còn mang theo một người trở về.
- Ta?
- Hẳn là ngươi.
Mục Phong Trần nói:
- Từ đó về sau, Thanh Vũ vẫn bế quan khổ tu, tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc hắn đã trải qua cái gì, nhưng từ nhỏ, hắn đối với ngươi rất nghiêm khắc, hà khắc.
- Khi ngươi còn bé, bị Thanh Vũ ép tu luyện, nhiều lần, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, ngay cả ta cũng nhìn mà đau lòng.
Còn có chuyện như vậy...
- Về sau, trong thần giới lưu truyền một truyền thuyết.
- Cửu Mệnh Thiên tử.
- Đúng vậy! Mục Phong Trần kinh ngạc nhìn Mục Vân một cái, nói:
- Xem ra tiểu tử ngươi biết cũng không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận