Vô Thượng Thần Đế

Chương 3697: Con đường vượt qua cửa ải (2)

- Ngươi là...
Mục Vân ngây người, hắn không biết thiếu nữ này, nhưng không thể nghi ngờ, vừa rồi là thiếu nữ cứu mình.
- Ta là Hàn Y, ngươi không nhận ra ta?
Thiếu nữ khẽ cười nói.
- Hàn Y!?
Mục Vân kinh hãi thất sắc, Hàn Y là cháu gái của Cốc chủ Vạn Thú cốc Hàn Bách, trong ấn tượng, Hàn Y chỉ là một thiếu nữ bình thường, nhưng cô gái tóc rắn trước mắt Mục Vân, thủ đoạn phi thường cường đại, Mục Vân khó có thể tưởng tượng, nàng dĩ nhiên chính là Hàn Y.
Hắn nhìn kỹ, quả nhiên là Hàn Y không sai, tuy rằng một đầu rắn tóc quái dị một chút, nhưng mặt mày ngũ quan thanh tú, đích thật là Hàn Y.
- Ngươi...... Ngươi làm thế nào trở thành bộ dạng này?
Mục Vân kinh ngạc nói.
- Ta đã cùng Cửu Đầu Xà tiền bối lập khế ước, nó làm thủ hộ thú của ta, ta mượn năng lượng của nó, tiến hóa thành Xà Phát Nữ Yêu, có được thủ đoạn hóa đá.
Hàn Y đầu đầy tóc rắn, mỗi một con độc xà, đều đang thăm dò đầu óc, chăm chú nhìn Mục Vân.
Mục Vân mặc dù biết nàng không có ác ý, nhưng vẫn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
- Không thể tưởng tượng được, ngươi lại biến thành... Nữ yêu tóc rắn.
Mục Vân cười khổ một chút.
- Bộ dáng của ta, dọa ngươi phải không?
Hàn Y mỉm cười, tóc khôi phục bộ dáng tóc đen, không còn là độc xà nữa, bề ngoài thoạt nhìn, giống như như một thiếu nữ hàng xóm thanh thuần.
- Không có, lần này nhờ ngươi, nếu không ta sẽ không chạy trốn khỏi kiếp nạn.
Mục Vân nghĩ nếu như không có Hàn Y, chỉ sợ mình phải dốc hết toàn lực, thậm chí sử dụng đại tác mệnh thuật, mới có cơ hội chạy trốn.
Hạo Thiên Đại Thánh này, thật sự quá cường đại, hơn nữa, còn nắm giữ cứu cực nguyền rủa cùng nguyên hỏa.
- Đáng tiếc vị lão tiền bối kia, ta không cứu được hắn, xin lỗi.
Hàn Y nói lời xin lỗi.
- Mỗi người đều có mệnh số riêng, ngươi không cần tự trách mình.
Sắc mặt Mục Vân ngưng trọng, chỉ sợ lúc này đây, Yến Nam Phi là sống không nổi, hơn nữa, hắn cũng phi thường nguy hiểm, Hạo Thiên Đại Thánh đã động sát tâm, hắn tràn ngập nguy cơ.
- Nhất định phải mau chóng thăng cấp Đại Thánh cảnh giới, nếu không chút thực lực này của ta, căn bản không phải đối thủ của hắn.
Mục Vân cắn răng, muốn chống lại Hạo Thiên Đại Thánh, hắn ít nhất phải có thực lực của Đại Thánh, nhưng trước mắt, hắn ngay cả hạt giống đạo tâm cũng không có bồi dưỡng ra.
Nhưng người này có chút để ý đối với đạo số mệnh, tất sẽ phải giết hắn.
Đối với số mệnh chi đạo, Mục Vân tự nhiên cũng không phải toàn bộ không tin, nhưng hắn càng tin tưởng thực lực của mình tăng lên.
- Mục Vân ca ca, ngươi làm sao lại đến Tê Hà Bảo Sơn?
Han Y hỏi.
- Ta muốn luyện chế đan dược, thiếu một loại dược liệu, loại dược liệu này, chỉ có bên trong Tê Hà Bảo Sơn, hơn nữa, nghe nói ngọn núi linh khí này vô cùng bàng bạc, ở bên trong tu luyện một năm, cũng tốt hơn ở bên ngoài khổ tu vạn năm.
Mục Vân ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mắt, từng luồng linh khí nồng đậm, đang không ngừng thẩm thấu ra.
- Cách Tê Hà Bảo Sơn lần sau mở ra, còn có mấy ngàn năm thời gian, ngươi muốn đi vào hái thuốc, chỉ có thể xông vào cửa ải.
- Ngươi cũng là tới xông quan?
Tê Hà Bảo Sơn một vạn năm mở ra một lần, bình thường là trạng thái phong bế, nếu muốn đi vào, nhất định phải vượt qua ba cửa ải, nếu không không cách nào đặt chân lên Bảo Sơn nửa bước.
- Đúng vậy, Cửu Đầu Xà tiền bối gọi ta tới xông quan lịch lãm, nhưng nó chỉ bảo ta xông vào cửa thứ nhất, sau khi cửa thứ nhất kết thúc, nhất định phải lập tức rời đi, bởi vì cửa ải phía sau, phi thường nguy hiểm, thực lực của ta còn chưa đủ, nếu như xông vào, chỉ sợ có nguy hiểm đến tính mạng.
- Vậy chúng ta kết bạn đi vào đi.
Mục Vân một mình, cũng cảm thấy nguy hiểm, nếu có Hàn Y làm bạn, vượt qua cửa ải cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
- Được, vậy chúng ta cùng đi đi.
Hàn Y Điềm cười ngọt ngào, kéo cánh tay Mục Vân, cùng hắn đi về phía Tê Hà Bảo Sơn.
Đi tới chân núi, chỉ thấy có hai đồng tử, canh giữ ở cửa.
- Hai vị thánh giả, Bảo Sơn còn chưa tới lúc mở ra, các ngươi muốn đi vào, trước tiên phải vượt qua ba cửa ải.
Một đồng tử nói.
- Ừm, chúng ta đang muốn xông qua cửa ải.
Mục Vân gật đầu.
- Đây là truyền tống quyển trục cửa thứ nhất, các ngươi nếu muốn xông quan, có thể truyền tống qua.
Đồng Tử lấy ra hai quyển trục, đưa cho Mục Vân và Hàn Y.
Mục Vân và Hàn Y nhìn nhau, Hàn Y có vẻ có chút khẩn trương, nắm lấy cánh tay Mục Vân, nói:
- Mục Vân ca ca, chúng ta đi.
- Tốt, xuất phát đi!
Mục Vân không nói hai lời, kéo hai quyển trục ra, trực tiếp cùng Hàn Y truyền tống rời đi.
Sau đó, hai người xuất hiện trong một tòa địa cung, địa cung này khắp nơi vách tường ngã ba, thì ra là một mê cung.
- Thì ra cửa thứ nhất là mê cung.
Hàn Y nhìn bốn phía, nói:
- Chúng ta chỉ cần đi ra khỏi mê cung, coi như vượt qua cửa ải.
- Cẩn thận một chút, đi theo ta.
Mục Vân lôi kéo Hàn Y, kết bạn đi về phía trước.
Mê cung này rất nhiều đường đi, tầng tầng lớp lớp, cũng không biết đâu là lối ra.
Đang tiến lên, vách tường địa cung bỗng nhiên vỡ vụn, từng sợi tóc đen từ trong khe nứt lan tràn ra, giống như như dây leo, điên cuồng quấn quanh Mục Vân và Hàn Y.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, trực tiếp triệu ra một đạo thiên hỏa, Tử Liên thánh hỏa tràn ngập ra, hỏa quang nóng rực, trực tiếp đốt những sợi tóc đen này, một cỗ mùi khét cũng tản mát ra.
- A!
Mái vòm địa cung truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, một con quái vật rơi xuống.
Con quái vật này, là một nữ yêu sắc mặt trắng bệch, tóc dày, giống như thủy triều trải ra.
- Ôi chao, đây là cấm bà, cẩn thận một chút.
Đôi mắt Hàn Y lạnh lùng, đầu đầy tóc xanh hóa thành độc xà, một cỗ khí tức nguyền rủa hóa đá cường hoành, trực tiếp trấn áp xuống, biến cấm bà thành một khối thạch điêu.
Mục Vân phất tay một kiếm, đem thạch điêu phá vỡ.
Cấm bà, đây là một loại quái vật hắc ám có chút quỷ dị, tóc cực kỳ rậm rạp, có thể quấn chết người.
Xem ra trong phiến địa cung này cũng có không ít quái vật.
Mục Vân và Hàn Y cẩn thận từng li từng tí, tiếp tục đi tới, tìm kiếm lối ra, dọc theo đường đi cũng gặp phải không ít quái vật cương thi, huyết thi, âm hồn, nhưng với thực lực của hai người, quái vật bình thường tự nhiên không thương tổn được bọn họ.
Ở trong địa cung đi lòng vòng, ba ngày sau, hai người vẫn như cũ không tìm được lối ra, một mực đi dạo tại chỗ.
- Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, Mục Vân ca ca, ta phái thú cưng xà của ta ra ngoài, ngươi bảo vệ ta một chút.
Hàn Y khoanh chân ngồi xuống, độc xà trên đầu, từng con rơi xuống đất, bò về bốn phương tám hướng, nàng muốn phái những độc xà này ra ngoài, ỷ vào số lượng đông đảo, có lẽ có thể tìm được chỗ ra vào.
Mục Vân vội vàng canh giữ bên cạnh Hàn Y, tránh cho nàng bị thương tổn.
Hàn Y khoanh chân ngồi xuống, khí tức thu liễm, từng con độc xà phóng thích ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận