Vô Thượng Thần Đế

Chương 3992: Giang Như Hải (1)

Từng đệ tử hiện tại sắc mặt trắng bệch, từng bước lùi lại.
Mục Vân nhìn mọi người, lại nói:
- Hiện tại không đi, lại muốn đi, sẽ không có cơ hội đi.
Vừa nghe lời này, sắc mặt rất nhiều đệ tử đều biến đổi.
- Chậc chậc, ai lớn mật như vậy, dám đuổi người của ta?
Một tiếng trêu chọc vang lên, đám người nhường đường.
Một thanh niên áo xanh, tay cầm quạt gấp, từng bước đi ra, nhìn về phía Mục Vân.
- Tiểu tử, ngươi rất muốn chết.
Thanh niên kia nhìn về phía Mục Vân, trên mặt tươi cười khả ái, nhưng làm cho người ta cảm giác lại rất âm trầm.
- Hắn chính là Tào Uyên.
La Thần thấp giọng nói.
Mục Vân vỗ vỗ tay, nhìn về phía Tào Uyên, cười nói:
- Ngọn núi này là của Mục Vân ta, các ngươi cả ngày vây quanh nơi này như ruồi nhặng, ta nhìn rất khó chịu.
- Thế nào? Chẳng lẽ trước cửa nhà mình vây quanh một đống chó ăn xin, ta còn không thể đuổi đi?
Nụ cười trên mặt Tào Uyên dần dần biến mất, nhìn về phía Mục Vân.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Tào Uyên lộ ra một tia kinh ngạc:
- Thí luyện Cổ Đồng sơn đã kết thúc?
- Sao, chưa kết thúc, ngươi còn chuẩn bị tiếp tục dây dưa Vân Phong của ta phải không?
- Hắc hắc...
Tào Uyên nhếch miệng cười.
- Ngươi trở lại thì sao? Ta cũng không cản trở ngươi, ta đối với Diệu tiên tử vừa thấy đã ái mộ, ở đây chờ Diệu tiên tử, có liên quan gì đến ngươi?
- Nàng ta là thê tử của ta, ngươi nói xem có quan hệ không?
- Thê tử?
Tào Uyên nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch.
- Lãng phí, lãng phí, tuyệt sắc giai nhân như thế, cư nhiên là thê tử của ngươi, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc...
Nghe được lời này, sắc mặt Mục Vân tái mét.
Tên này, tựa hồ thuần túy là tìm đánh.
- Hắc hắc, bất quá, vậy thì như thế nào? Ta không quan tâm.
Tào Uyên đột nhiên chính sắc nói:
- Diệu tiên tử chính là phượng trong loài người, làm vợ của ngươi, thật sự là quá đáng tiếc, tiểu tử, bây giờ ta chính thức nói cho ngươi, rời khỏi Diệu tiên tử, từ hôm nay trở đi, ta sẽ theo đuổi Diệu tiên tử.
- Mặt mũi ngươi thật lớn.
Mục Vân tiến lên, Thánh Tôn uy áp, phóng thích ra.
- Ồ? Chuyến đi Cổ Đồng sơn, đã đến Thánh Tôn?
Trên mặt Tào Uyên hiện lên một tia kinh ngạc.
Tham gia hành trình Cổ Đồng Sơn, đều là đệ tử Thánh Hoàng của tông môn, Mục Vân từ Cổ Đồng Sơn vừa trở về, đến Thánh Tôn, xem ra có chút cơ duyên.
- Chẳng qua, đây cũng không phải là vốn liếng ngươi động thủ với ta, dù sao, ta đã sớm Thánh Tôn tiểu vị cảnh rồi.
Bàn tay Tào Uyên huy động, khí tức không còn sót lại chút gì tràn ra.
Nhất thời, dưới chân Vân Phong, khí tức hai người đối đầu.
Đệ tử xung quanh nhất thời né tránh.
Đệ tử Thánh Tôn, trong Tiêu Dao sơn, mỗi một vị đều là bảo vật trong lòng bàn tay của tông môn, hơn nữa còn là đệ tử có tư cách trở thành chủ của một ngọn núi.
Hai người này, đều là Thánh Tôn không nói.
Mục Vân chính là đệ tử thứ năm của tông chủ.
Mà Tào Uyên lại là cháu trai của Đại phong chủ, Tào Hồng, đệ đệ của đệ nhất Thánh Tôn bảng Tào Hạ Phi.
Người nào, đều không phải bọn họ có thể đắc tội.
Càng không phải bọn họ có thể xen vào.
- Đã như vậy, chỉ có thể so tài xem hư thực.
Tào Uyên cắt một tiếng, tiến lên.
- Làm gì vậy? Các ngươi đang làm gì vậy?
Một tiếng quát to vang lên, một thân ảnh, trong hư không, sải bước mà đến.
Người nọ một thân trường bào màu xám tro, khí tức lâu dài, một câu hạ xuống, khí tức mà Mục Vân cùng Tào Uyên hai người phát ra, đều bị áp chế.
Xuất hiện là một vị lão giả tóc hoa râm, hai mắt lấp lánh có thần, ánh mắt như đuốc, đứng giữa Mục Vân cùng Tào Uyên.
- Ầm ĩ ầm ĩ dưới đỉnh núi của Diệu Tiên Tử, thành thể thống gì?
Lão giả tóc xám ồn ào nói:
- Quấy rầy Diệu tiên tử thanh tu, hôm nay nếu không gặp ta, các ngươi chịu nổi sao?
- Giang trưởng lão!
Nhìn thấy người tới, Tào Uyên hiện tại cũng thả người xuống, cung kính thi lễ.
Người này chính là tổng trưởng lão chấp chưởng đan viện của Tiêu Dao sơn, mặc dù không ở vị trí phong chủ thất đại chủ phong, nhưng địa vị trong Tiêu Dao sơn cũng rất siêu nhiên.
Cho dù gia gia Tào Hồng thân là đại phong chủ, cũng không dễ đắc tội, càng không cần nói hắn.
- Tào Uyên, tiểu tử ngươi cả ngày lại ở Vân Phong này làm gì? Từ đâu tới thì về đó!
Giang Như Hải vung tay lên, không kiên nhẫn nói:
- Ta còn muốn bái kiến Diệu tiên tử, tiểu tử ngươi, đừng làm hỏng chuyện của ta.
Nghe được lời này, trong lòng Tào Uyên càng oán thầm.
Lão già này, không biết như thế nào, lại bị đan thuật của Diệu tiên tử mê hoặc.
So với đan thuật của Diệu Tiên Tử, khí chất xinh đẹp của nàng càng mê người hơn, được không?
Quả nhiên đan sư đều đầu đất, trong đầu ngoại trừ đan dược tròn vo kia, không còn ý nghĩ gì khác.
- Giang đại sư hiểu lầm rồi, ta ở đây cũng là vì cung nghênh Diệu tiên tử, nếu có thể để Diệu tiên tử đi ra gặp mặt, Giang đại sư không phải cũng có thể thỉnh giáo đan thuật sao?
Tào Uyên nhất thời cười nói:
- Nghe nói Diệu tiên tử một đoạn thời gian gần đây, chưa từng gặp qua Giang đại sư?
Nghe được lời này, Giang Như Hải đỏ mặt.
Nhưng mặc dù là như vậy, Giang Như Hải vẫn ho khụ, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn cũng không phải hạng người vô tri, thân là bát phẩm thánh đan sư, ở trong tiêu dao sơn, chưởng quản đan viện, xưa nay, ai thấy hắn, đều phải khách khí.
Mà hắn sở dĩ tôn sùng Diệu Tiên Ngữ như thế, cũng không có cách nào.
Hắn trong khoảng thời gian này tới nay, vẫn lén lút thu thập thánh đan Diệu Tiên Ngữ luyện chế, loại thủ pháp cùng lợi dụng dược liệu, có thể nói là hắn chưa từng nghe thấy.
Đan thuật của Diệu Tiên Ngữ, nhất định không phải thủ đoạn trong Khôn Hư giới.
- Ngươi muốn gặp Diệu Tiên Ngữ?
Mục Vân hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của hai người, đại khái rõ ràng.
Năm đó hắn ở trong Bắc Vân thành, Mạc Vấn lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cũng là như thế, đó là xuất phát từ khát vọng của một vị đan sư đối với đan thuật.
Xem ra, Diệu Tiên Ngữ mặc dù ở trong Vân Phong khiêm tốn làm việc, trong lúc lơ đãng, cũng làm cho Giang Như Hải sinh ra hứng thú cực lớn đối với đan thuật của nàng.
- Ngươi có cách nào không?
- Đương nhiêh.
Mục Vân thề son sắt nói:
- Ta là đệ tử của chủ phong, Vân Phong này chính là của ta, Diệu Tiên ngữ là phu nhân ta, ngươi nói, ta có cách không?
Nghe được lời này, Giang Như Hải nhất thời nhìn về phía Mục Vân, mắt đầy hào quang.
- Ha ha... Mục công tử.
Thần thái Giang Như Hải nhất thời trở nên tất cung tất kính.
Vì gặp Diệu Tiên Ngữ một lần, hắn đã đợi rất lâu.
- Ta có thể mang ngươi đi gặp Tiên Ngữ, bất quá, có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Giang Như Hải nhất thời bày ra bộ dáng cứ để ta lo.
- Đơn giản, bảo những tên này cút đi hết cho ta, còn có tên kia, đánh một trận, sau đó bảo hắn cút đi.
Mục Vân chỉ về phía Tào Uyên.
- Mục Vân, ngươi đừng làm bậy!
Tào Uyên nghe được lời này, sắc mặt biến đổi.
Giang Như Hải này nổi danh Giang điên, mặt mũi ai cũng không cho, chỉ cho đan dược mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận