Vô Thượng Thần Đế

Chương 51: Thử Đan (1)

Hắn hiển nhiên không hề chỉ muốn phá hư đan dược của Mục Vân, càng muốn để Mục Vân bị đan hỏa luyện đan phản phệ!
- Đừng!
Không ngờ Lan Du lại vô sỉ xuất thủ, Diệu Tiên Ngữ không khỏi lên tiếng kinh hô.
Chỉ là, đã muộn!
- Ngươi không biết, trong lúc luyện đan sư luyện đan thì không thể bị quấy rầy sao?
Nhưng đang lúc Lan Du cơ hồ gần sát phía sau lưng Mục Vân thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Bá một tiếng, một luồng hỏa diễm cuối cùng phía dưới đan lô triệt để dập tắt, thân thể Mục Vân ngồi xếp bằng, đột nhiên ngửa mặt lên, sau đó hai tay duỗi ra thành trảo, hung hăng kềm ở cánh tay Lan Du.
- Ta hết lần này đến lần khác nhường nhịn, ngươi ngược lại càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước!
Phịch một tiếng, hai tay kềm ở Lan Du, ám kình Mục Vân phun trào, một tay lấy chụp lấy Lan Du đè sấp xuống, phù phù một tiếng, tóe lên từng mảnh bụi bặm.
- Ta thấy ngươi thật thích dùng tay của ngươi đánh lén, vậy ta sẽ bẻ gãy một tay này của ngươi, để ngươi hiểu rõ, có ít người, không phải ngươi nên gây!
Âm thanh lạnh lùng vang lên, cánh tay Mục Vân nâng lên!
Bát Hoang Sinh Tử Ấn - Toái Ấn!
Hai đạo ấn ký lan tràn nơi bàn tay Mục Vân, phịch một tiếng, ầm vang rơi xuống.
- Không thể!
Thổi phù một tiếng, tiên huyết tóe lên, một tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang lên.
Không để ý tới một âm thanh ngăn lại kia, Mục Vân đánh xuống một chưởng!
Tiên huyết chảy đầy đất, sắc mặt Lan Du trắng bệch, một đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Mục Vân.
Quái thú!
Gia hỏa này chính là một quái thú!
- Mục Vân, ngươi dám!
Nhìn thấy Lan Du nằm trên mặt đất, mặt như màu đất, Thiệu Vũ tiến lên trước một bước, quát.
Hành động trước đó của Lan Du, hắn cũng thấy ở trong mắt, nhưng hắn không ngăn cản, cũng là bởi vì hắn cũng muốn để Mục Vân mất mặt xấu hổ.
Hắn không khó nhìn ra, vị đại mỹ nữ Diệu Tiên Ngữ này có tình cảm không tệ đối với Mục đạo sư này.
Mà khi hắn nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, trong nháy mắt đã động tâm!
Cho nên, nếu Lan Du có thể phá hư Mục Vân luyện đan, thậm chí để Mục Vân vì vậy mà lọt vào phản phệ, trở thành một phế nhân thì với hắn, cũng rất tốt!
Thế nhưng hắn không ngờ, Mục Vân cuối cùng vào thời khắc mấu chốt lại có thể dập tắt đan hỏa, luyện đan thành công, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chặt đứt một cánh tay của Lan Du.
- Vì sao ta không dám?
Mục Vân lạnh lùng nhìn chăm chú Thiệu Vũ, quát.
Thân là luyện đan sư, kiêng kỵ nhất chính là lúc luyện đan bị người quấy rầy.
Nếu như không phải vừa rồi trước khi Lan Du hắn xuất thủ, trong nháy mắt đem đan hỏa dập tắt, vô luận một quyền đánh lén của Lan Du kia, hay là đan hỏa phản phệ, hắn đều phải bị thương nặng, thậm chí là kinh mạch đều phế.
Mà Lan Du biết rất rõ ràng điểm này, nhưng vẫn xuất thủ, quả thực là muốn chết!
- Tốt, tốt, ngươi rất tốt, dám xuất thủ đối với đệ tử Thánh Đan tông ta, Mục Vân, ngươi chết không có gì đáng tiếc!
Thiệu Vũ không muốn hạ thấp mặt mũi trước mặt Diệu Tiên Ngữ, sắc mặt đỏ lên quát.
Tràng diện nháy mắt trở nên có phần cứng ngắc.
- Thánh Đan tông, rất lợi hại phải không?
Đối mặt tiếng quát của Thiệu Vũ, Mục Vân khinh thường nói:
- Ta thấy đệ tử Thánh Đan tông chỉ là giọng lớn một chút thôi!
Vừa dứt lời, ánh mắt Mục Vân hữu ý vô ý rơi vào trên người Lan Du đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Một tay bị Mục Vân bẻ gãy còn chưa khôi phục, thì một tay còn lại đã bị Mục Vân triệt để chặt đứt, ngày sau Lan Du muốn tiến thêm một bước trên con đương võ đạo, cơ bản đã không có hi vọng.
- Tốt, dù cho là Lan Du xuất thủ không đúng, nhưng ngươi cũng không nên phế một cánh tay của hắn!
Thiệu Vũ không muốn mất phong độ trước mặt Diệu Tiên Ngữ, lý luận nói.
- Nếu ta không phế một cánh tay của hắn, kia bị đan hỏa phản phệ, kinh mạch đều phế, ta sẽ phải chết, điểm này, Thiệu Vũ công tử có nghĩ đến không?
Nhìn thấy Mục Vân vẫn không nóng không giận, Thiệu Vũ triệt để nổi giận.
- Ngươi thì tính là cái gì, có thể so sánh với đệ tử Thánh Đan tông ta sao?
- Ngươi tính toán là cái gì mà có thể nói chuyện to tiếng với ta?
- Muốn chết!
Thiệu Vũ đã triệt để bị Mục Vân chọc giận.
Trong lòng bàn tay chân nguyên bạo ngược, một lực lượng mênh mông dâng lên.
- Thiệu Vũ!
Đang lúc Mục Vân chuẩn bị ứng phó thì một giọng già nua đột nhiên vang lên, chẳng biết lúc nào, Diệu Thiến đại sư đã đứng ở giữa hai người, cánh tay không có chút rung động nào vung lên, chân nguyên mênh mông từ trong hai tay của hắn rơi ra, công kích của Thiệu Vũ trong nháy mắt hóa thành hư không.
- Diệu đại sư, ngay cả ngươi cũng muốn bảo vệ tên phế vật này sao?
Thiệu Vũ khẽ nói:
- Mười chín tuổi, tu vi còn không bằng một thiếu niên mười sáu tuổi, còn luyện đan? Thực sự là buồn cười! Ngưng Mạch Đan là dùng Hồi Linh Quả luyện chế sao? Ngược lại là mới mẻ!
Nhìn thấy Diệu Thiến xuất thủ, Thiệu Vũ mặc dù phẫn nộ, thế nhưng cũng không dám làm càn.
- Làm sao ngươi biết Mục đạo sư không thể luyện đan, thiên hạ rộng lớn, Thiệu Vũ ngươi đã kiến thức đến bao nhiêu?
Diệu Tiên Ngữ nhịn không được châm chọc nói.
- Tốt, nếu đã như vậy, để chúng ta nhìn, đan dược Mục đại sư luyện chế ra, đến cùng thế nào đi!
- Dựa vào cái gì phải cho ngươi xem?
Nhìn thấy Mục Vân không nói lời nào, Thiệu Vũ châm chọc nói:
- Chẳng lẽ, đan dược thất bại, Mục đại sư chỉ là đang lừa gạt người?
- Ngươi...
Ngực Diệu Tiên Ngữ không ngừng chập trùng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
- Xem thì xem!
Mặc dù Mục Vân không thèm để ý, thế nhưng dù sao Diệu Tiên Ngữ tuổi vẫn còn nhỏ, tức không nhịn nổi, đi đến bên cạnh lò luyện đan, mở đỉnh lò kia ra.
Trong chốc lát, một mùi thơm phiêu đãng trong toàn bộ đan phòng.
Ngửi được kia mùi thơm ngát, Diệu Tiên Ngữ chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình đều trở nên nhẹ nhàng lên.
- Thơm quá!
Diệu Tiên Ngữ nhịn không được tán thán.
Xuất thủ cầm lấy mấy viên đan dược, một đôi mắt Diệu Tiên Ngữ càng trừng phải tròn trịa.
- Ngưng Mạch Đan!
Nhìn bốn viên Ngưng Mạch Đan tròn vo, hiện ra màu xám trong tay, Diệu Tiên Ngữ yêu thích không buông tay.
- Thế mà thật thành đan!
Trong lòng Thiệu Vũ khó tin.
Hồi Linh Quả, Thiết Sơn Thảo, yêu đan yêu thú cấp ba Sí Diễm Liệt Sư Tử, kết hợp với nhau, thấy thế nào cũng là thuộc tính tương xung, sao có thể thành đan?
Phế đan!
Đúng, nhất định là phế đan!
- Bốn viên đan dược này nhất định là phế đan!
Thiệu Vũ đột nhiên mở miệng nói:
- Bốn viên đan dược này khẳng định là không có tác dụng!
Vừa nghe lời này, đám người gật đầu.
Diệu Thiến đại sư cũng nhíu mày, yên lặng không nói.
Hồi Linh Quả dược tính ôn hòa, theo đạo lý mà nói, kết hợp với yêu đan Sí Diễm Liệt Sư Tử sẽ không thể nào cùng tồn tại, thế nhưng Mục Vân lại có thể luyện ra đan dược.
Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
- Đan dược có phải là phế đan hay không thì phải xem dược hiệu, Mục đạo sư nói Ngưng Mạch Đan này có hiệu quả đề cao kinh mạch võ giả, thu nạp chân nguyên, không thử một chút, làm sao biết!
Vừa nghe lời này của Diệu Tiên Ngữ, trên mặt Thiệu Vũ đột nhiên lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Thí nghiệm thuốc sao? Rất tốt!
Dưới mắt, Diệu Thiến đại sư ở đây, ra tay với Mục Vân, nghiễm nhiên là không thể nào, như vậy chỉ có thể từ trên đan dược, để Mục Vân triệt để không xuống đài được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận