Vô Thượng Thần Đế

Chương 3180: Giết là được

Phanh...
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh nam tử mặc trường sam màu mực kia, một thanh niên tiến lên, hai tay vung ra, gắt gao bắt lấy cổ hai gã hộ vệ kia, rầm rầm một tiếng, bẻ gãy cổ hai gã hộ vệ.
Nam tử hiện tại từng bước bước ra.
Thanh Ngọc vội vàng lui về phía sau, nhìn nam tử trước mắt, ánh mắt hoảng sợ.
Nam tử kia, căn bản không để ý tới, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận, ôm lấy Diệu Tiên ngữ xụi lơ trên mặt đất.
- Tiên Ngữ...
- Ừ...
Chậm rãi, Diệu Tiên Ngữ mở hai mắt ra, nhìn dung nhan gần trong gang tấc, Diệu Tiên Ngữ đột nhiên ngẩn ra, lập tức, ánh mắt tan rã.
- Ngươi không phải Mục Vân?
Diệu Tiên ngữ giãy dụa nói:
- Hèn hạ, vô sỉ, lại dám áp dụng ảo thuật đối với ta.
- Là ta.
Mục Vân hiện tại ôn nhu nói:
- Nàng đã quên, là ai dạy nàng luyện đan? Còn nữa, lúc trước nàng ở trong lớp hỏi ta, thời điểm luyện chế Bách Linh Đan, vì sao đưa vào Khô Diệp Thảo.
- Nàng còn hỏi ta, luyện chế Tụ Linh Đan, vì sao nhất định phải gia nhập Phá Phong Thanh Lang yêu đan...
- Lúc trước, ta giúp nàng thức tỉnh thần hồn của Cửu Linh Diệu Thanh Liên, khiến cho trong thân thể nàng có được tiên liên lực, những thứ này, người bên ngoài không có khả năng biết chứ?
- Chàng… có thật không?
Diệu Tiên ngữ lúc này vẻ mặt hoảng hốt.
- Đương nhiên!
Mục Vân dứt lời, đột nhiên, Diệu Tiên ngữ lại cúi đầu, răng gắt gao cắn lên vai Mục Vân, máu tươi nhuộm ướt quần áo, Diệu Tiên ngữ vẫn chưa mở miệng.
Ước chừng qua một hồi lâu, có lẽ mệt mỏi, Diệu Tiên ngữ đột nhiên ngừng miệng.
- Mệt mỏi?
- Ừ...
Diệu Tiên ngữ gật đầu.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Không sao đâu, không đau.
- Ta đau.
Diệu Tiên ngữ đột nhiên quát.
- Đau? Đau ở đâu?
Mục Vân vội vàng hỏi.
- Đau lòng, đau lòng cho chàng.
Nghe được lời này, Mục Vân cười cười.
- Tiểu nha đầu, vẫn nghịch ngợm như trước đây.
- Ta nhỏ ở chỗ nào?
Diệu Tiên hừ nói:
- Nói thế nào đi nữa, ta vẫn ở trên Minh Nguyệt Tâm.
- Được rồi, ngươi không nhỏ.
Mục Vân nói xong, ánh mắt thoáng nhìn, ý vị thâm trường cười cười.
Nhìn thấy cảnh này, Diệu Tiên Ngữ nhất thời mắng một tiếng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không nói.
Đột nhiên, Diệu Tiên Ngữ nhếch miệng, oa một tiếng, khóc lên.
- Có chuyện gì vậy? Sao tiểu thất phu nhân lại khóc?
- Chàng nói gì? Ta đều bị người khi dễ chết, thiếu chút nữa đã không thấy chàng, nghĩ đến đây ta đã cảm thấy sợ hãi!
Diệu Tiên Ngữ nói trong nước mắt:
- Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, ta đã không thấy chàng.
Mục Vân nhìn dấu tay đỏ tươi kia, nhẹ nhàng thổi một hơi, nói:
- Không sợ không sợ, phu quân không phải là tới sao? Hôm nay, ai ra tay với ngươi, người đó chết.
Mục Vân dứt lời, buông Diệu Tiên Ngữ xuống, lấy ra một viên thần đan, thật cẩn thận cho Diệu Tiên Ngữ ăn.
- Nàng nói, ai động thủ.
Mục Vân thản nhiên cười nói.
- Hắn!
Diệu Tiên Ngữ chỉ về phía Thanh Ngọc.
- Thương Vân Hải!
- Công tử!
- Vả miệng.
- Vâng.
Thương Vân Hải không nói hai lời, đi lên phía trước.
Kiếp trước, hắn là nghĩa tử của Thương Diễm, cũng là thành viên của Huyền Thiên Vạn Sĩ, đối với Mục Vân mà nói, chỉ cần phục tùng, về phần hậu quả, không phải hắn nên cân nhắc.
- Mục Vân.
Thanh Hồi Sanh hiện tại đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía Mục Vân, quát:
- Nơi này không phải là nơi ngươi nên hồ nháo, ngươi tìm được thê tử ngươi, mau rời đi đi.
- Câm miệng lại.
Đột nhiên, Mục Vân xoay người, nhìn về phía Thanh Hồi Sanh:
- Ta nói rồi, thê tử của ta bình an vô sự, chuyện của Thanh Loan thành ngươi, ta mặc kệ, nhưng hiện tại, phu nhân của ta cũng không phải bình an vô sự, Thanh Loan thành, cũng đừng nghĩ an bình.
Trong nháy mắt này, thân thể Thanh Hồi Sanh lạnh lẽo.
Mục Vân trước mắt, cho nàng một loại cảm giác như rơi xuống hang băng.
- Vả miệng.
- Vâng.
Thương Vân Hải biết nên làm như thế nào.
Thanh Ngọc hiện tại đã hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Hắn vừa rồi tận mắt nhìn thấy, chính là Thương Vân Hải, hai tay, bóp chết hai hộ vệ cảnh giới nhị phách Thần Hoàng của hắn.
Hắn bất quá chỉ là nhất phách Thần Hoàng, làm sao có năng lực phản kháng.
Ba...
Thương Vân Hải một cái tát hạ xuống.
Hai má Thanh Ngọc nhất thời sưng lên.
- Tỷ, tỷ, cứu ta...
Thanh Ngọc hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Mục Vân...
- Cùng một lời, ta không muốn lặp lại lần thứ hai!
Vẻ mặt Mục Vân lạnh như băng, nhìn Thanh Hồi Sanh.
Đột nhiên, trong đầu truyền ra một trận đau đớn, Thanh Thìn Sanh ngồi bệch.
Tiếng ba ba ba, không ngừng vang lên.
Thương Vân Hải xuống tay không chút lưu tình, không bao lâu sau, cả khuôn mặt Thanh Ngọc, đã sưng lên thành đầu heo.
- Dừng tay.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng khàn khàn nặng nề vang lên.
- Quản... Xương... Thống lĩnh, cứu ta...
Thanh Ngọc nói chuyện không rõ, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra.
- Ngươi là ai?
Quản Xương nghe được động tĩnh nơi này, quay lại, nhìn thấy một màn này, nhất thời cẩn thận.
Người này, hắn chưa từng thấy qua.
- Còn có hắn.
Diệu Tiên Ngữ đột nhiên hừ nói:
- Vừa rồi ta thiếu chút nữa chạy, chính là hắn, đánh ta trở vào.
Nhìn ngực hiện ra chưởng ấn huyết hồng Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân nhìn người tới.
- Ta là ai, ngươi không cần quản.
Mục Vân trầm giọng nói:
- Chỉ là ngươi, đánh thê tử ta, ngươi là ai, ta lại muốn hỏi một chút.
- Làm càn.
Quản Xương nhất thời hừ nói:
- Người nhàn rỗi, không được tiến vào nơi này, ngươi dám tự tiện xông vào, một con đường chết.
- Một con đường chết sao?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Vậy xem hôm nay, là ngươi chết, hay ta chết.
- Muốn chết.
Quản Xương đâu thể dung thứ cho một nhị phách Thần Hoàng ở trước mặt mình giương oai.
Không nói hai lời, thân ảnh lao ra.
- Coi chừng Thất phu nhân, ai động thủ, người đó đáng chết.
Mục Vân hừ một tiếng, tiến lên, khí thế toàn thân ngưng tụ.
Gầm gừ,
Đang lúc này, một tiếng gào thét vang lên.
Trong phút chốc, trước người Mục Vân, một đạo thân ảnh ma khí lượn lờ xuất hiện, Mặc Vũ cao lớn hùng vĩ, hiện tại giết ra.
Tiếng ầm ầm vang lên từng đạo.
Toàn bộ căn phòng, nhất thời bị nổ tung.
Mặc Vũ nhe răng trợn mắt, đánh về phía Quản Xương.
Hai đạo thân ảnh, nhất thời triền đấu, kinh động xung quanh.
Từng đạo thân ảnh, hiện tại phá không mà đến.
Tống thống lĩnh lúc trước, hiện tại cũng chạy tới.
Nhìn thấy Thanh Hồi Sanh nằm trên mặt đất, tiến lên.
- Đại tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy?
- Phong tỏa võ trường dưới lòng đất, có người tự tiện xông vào.
Thần sắc Thanh Hồi Sanh tái nhợt, hữu khí vô lực nói:
- Mau thông báo cho phụ thân, sẽ có đại sự phát sinh.
Một sự kiện lớn xảy ra?
Phanh...
Mà hiện tại, võ trường dưới lòng đất, trên cung điện rộng lớn, một đạo thân ảnh đột nhiên lui xuống.
- Quản Xương.
Thấy Quản Xương thất bại nhanh như vậy, thần sắc Tống thống lĩnh biến đổi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, thân ảnh Tống thống lĩnh hóa thành một đạo lưu quang, đánh về phía thân ảnh Mặc Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận