Vô Thượng Thần Đế

Chương 4275: Võ Khuyết Các (2)

Mục Vân nhìn về phía chữ kia, nói:
- Võ Khuyết Các cư nhiên ở chỗ này.
Kỷ Vân Long mở lời:
- Ngày xưa, trong Thiên Khuyết cung, Địa Khuyết các cùng Võ Khuyết Các, hẳn là đều ở cùng một chỗ, hơn nữa liền thành một mảnh.
- Nhưng sau này, Thiên Khuyết Cung phát sinh biến cố lớn, một ít cung điện, biến thành phế tích, mà một ít thì bị đánh bay, cho nên toàn bộ Thiên Khuyết Cung, thất linh bát lạc.
- Điểm ấy, cũng chỉ là ta cùng Xích Phong Dương, Xích Phong Vân hai người tiến vào trong Võ Khuyết Các mới biết được.
Hiện tại, Mục Vân mở lời:
- Kỷ đại ca, ta có một vấn đề không rõ.
- Vì sao Xích Linh Hoa bọn họ biết, ngươi trên người có hộ nguyên thần nhưỡng cùng Minh Cốt Chân Lộ? Làm sao bọn họ biết bên trong Võ Khuyết Các có cái gì?
- Bọn họ tự nhiên không biết.
Kỷ Vân Long cười nói:
- Nhưng luôn có một số người biết, hơn nữa trước khi chúng ta tiến vào Thiên Khuyết cung sẽ biết.
- Ồ?
Mục Vân càng tò mò.
Chuyện này, theo lý mà nói, những người đó không có khả năng biết.
Trong Thiên Khuyết cung có cái gì, những người khác làm sao biết được?
- Đế Quân tồn tại, cũng không phải một câu Đế Quân vô địch có thể giải thích.
- Trên đông hoang đại địa, hơn mười đại tứ đẳng thế lực, đế quân gần trăm người, truyền thừa trăm vạn năm, luôn có một số việc, bọn họ rõ ràng.
- Hơn nữa, Vô Giản cổ sơn vẫn luôn ở Đông Hoang đại địa, một số việc, bọn họ không biết mới là lạ.
Kỷ Vân Long nói lời này dứt lời, không nói nhiều nữa.
Ba người tiến vào trong đại điện.
- Võ Khuyết Các này, rất tà môn, ta cùng Xích Phong Dương mấy người chẳng qua tiến vào một bộ phận khu vực.
Kỷ Vân Long bình tĩnh nói:
- Toàn bộ Võ Khuyết Các, hiện ra hình tròn, từ cửa vào tiến vào, vòng một vòng, lại đi ra.
- Chẳng qua, có một số chỗ, chúng ta thủy chung không vào được.
Lời này của Kỷ Vân Long vừa nói, Mục Vân gật gật đầu.
Xem ra, hộ nguyên thần nhưỡng cùng minh cốt chân lộ, chỉ là một bộ phận đồ mà Kỷ Vân Long bọn họ lấy được trong đó.
Đối với những thứ khác, ai nói chính xác?
Hơn nữa, dựa theo lời Kỷ Vân Long nói, bên trong Võ Khuyết Các còn có một bộ phận khu vực, bọn họ căn bản không đi vào.
Kỷ Vân Long ở phía trước, Mục Vân cùng Xích Linh Nguyệt đi sau tiến vào trong Võ Khuyết Các.
Thời gian không lâu, phía sau, từng tiếng phá không vang lên.
Xích Linh Hoa, Triệu Khôn Minh, Hồng Bình và Công Tôn Diễm mang theo hơn mười người, truy tìm mà đến.
- Đi vào rồi.
Xích Linh Hoa lạnh lùng nói:
- Xem ra, nơi này chính là Võ Khuyết Các.
- Kỷ Vân Long cũng biết, không thoát khỏi chúng ta, dứt khoát đến trong Võ Khuyết Các, chờ chúng ta đến.
- Có lẽ hắn nắm giữ một ít cơ quan trong Võ Khuyết Các, chỉ chờ chúng ta đi vào, giết chúng ta.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Triệu Khôn Minh mở miệng hỏi.
- Đương nhiên phải đi vào.
Hồng Bình nói:
- Nếu Kỷ Vân Long không chết, năm năm sau rời đi, trở lại tông môn, ngươi cho rằng hai người chúng ta, còn có thể sống sót sao?
Hiện tại sắc mặt Triệu Khôn Minh có chút khó coi.
Hồng Bình nói không sai.
Kỷ Vân Long về tông, rất có thể sẽ đột phá tới cảnh giới Quân Vương.
Đến lúc đó, hai người bọn họ nhất định sẽ bị Kỷ Vân Long coi là cái đinh trong mắt.
- Tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng phải tiến vào.
Xích Linh Hoa hiện tại mở miệng.
Người bên cạnh Kỷ Vân Long, cơ bản chết sạch.
Chỉ có hắn, cùng với Mục Vân cùng Xích Linh Nguyệt.
Lần này, là một cơ hội rất hiếm có.
- Đi!
Bốn người không nói nhiều nữa, tiến vào trong sơn cốc, thân ảnh biến mất trên mặt đất.
Sau đó, phía sau lại có không ít thân ảnh truy tìm.
Dù sao, đối với hộ nguyên thần nhưỡng cùng Minh Cốt Chân Lộ cảm thấy hứng thú, không chỉ Xích Linh Hoa bọn họ. Những người khác cũng quan tâm.
Bọ ngựa bắt sâu, hoàng tước ở phía sau, tất cả mọi người đều hiểu.
Chỉ bất quá, trước mắt bốn người Xích Linh Hoa, tứ đại thất nguyên thần cảnh, danh khí cũng không nhỏ, bọn họ không cách nào chống lại, cũng chỉ có thể đi theo xa xa.
Hiện tại, bên trong Võ Khuyết Các.
Mục Vân nhìn điện điện đang ở, có chút kinh ngạc.
Chế tạo những điện này cũng không phải gỗ đơn giản, mà là Tây Lăng Mộc vạn năm thuần túy.
Tây Lăng Mộc, Mục Vân có hiểu biết.
Bản thân sinh ra hoa Tây Lăng, có giá trị rất lớn.
Mà Tây Lăng Mộc lại có thể dung hợp sinh mệnh tinh khí.
Có thể nói, ngủ trên giường gỗ do Tây Lăng Mộc chế tạo, cả thể xác lẫn tinh thần của võ giả đều sẽ được giải tỏa thật lớn.
Mà đang ở trong điện phòng ốc do Tây Lăng Mộc chế tạo, vậy thì càng đừng nói.
- Thật sự là xa xỉ.
Mục Vân nhịn không được nói.
- Xa xỉ còn ở phía sau.
Kỷ Vân Long cười, mang theo Mục Vân cùng Xích Linh Nguyệt, không ngừng xâm nhập, xuyên qua từng tòa đại điện.
- Căn cứ theo tin tức chúng ta nhận được, đệ tử thứ chín của Vô Giản Cổ Đế, là người yếu nhất, hẳn là bởi vì nhập môn tương đối muộn.
- Cho nên Vô Giản Cổ Đế rất sủng ái đối với vị đệ tử này.
- Bởi vậy, năm đó, đệ tử bái nhập kim phủ thiên cung, dưới thiên quân, đều giao cho đệ tử thứ chín này dạy.
Kỷ Vân Long tiếp tục nói:
- Cho nên lần này, các thế lực lớn, cũng là phái đệ tử Thiên Quân đến thăm dò nơi này.
- Hai người các ngươi, hẳn là cũng phát hiện một ít địa phương, lấy được đồ đạc, phần lớn đều tương đối hữu dụng đối với Thiên Quân chứ?
Mục Vân cùng Xích Linh Nguyệt gật gật đầu.
- Vậy thì đúng rồi.
Kỷ Vân Long mở lời:
- Tiêu Kình Thiên thân là đồ đệ của Vô Giản Cổ Đế, đương nhiên được giao phó quyền lợi cực lớn. Ta nghĩ, ở thời đại đó, trong đại thiên thế giới, cũng thuộc về tồn tại đứng đầu.
Xích Linh Nguyệt tiếp lời nói:
- Ta nghe mẫu thân ta nhắc qua một lần, sau Đế Quân, là Chí Tôn.
- Chí Tôn thần cảnh, có thể nói là đứng ở trên cao đại thiên thế giới.
- Mà ngoài ra, chính là những nhân vật danh hiệu Thần, danh hiệu Đế.
Kỷ Vân Long cười một tiếng, nói:
- Danh hiệu Thần Đế thời đại hiện nay, làm sao có thể so sánh với thời đại Thái Cổ, Cổ Thần, Cổ Đế thời cổ đại?
- Lời này của ngươi tương đối phiến diện.
Xích Linh Nguyệt phản bác:
- Nhân đế Mục Thanh Vũ, mẹ ta từng nói, người này, vượt qua Vạn Cổ, coi như là đệ nhất Đế dưới Thần Đế.
Kỷ Vân Long lần này, không có phản bác.
Mục Vân đứng ở một bên, không nói gì.
Ừm, trước mặt nhi tử, khen lão tử.
Cảm giác này... Xót xa.
Đệ nhất Đế dưới Thần Đế?
Mục Thanh Vũ?
Bây giờ không biết ở đâu.
Trong lòng Mục Vân nổi lên chua xót.
Đúng là rất cay đắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận