Vô Thượng Thần Đế

Chương 1810: Lại Giết Không Muộn

Nhậm Cương Cương căn bản không nói nhảm với hắn, mở miệng quát.
- Ta quỳ!
Dịch Dữ Chi không có một chút tính tình.
Hắn hiện tại đã vô cùng xác định, Nhậm Cương Cương ít nhất là cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên, đề thăng khủng bố như thế này thực sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
- Mục huynh, nên xử trí như thế nào, ngươi nói đi.
Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vân, chậm rãi nói.
- Giết...
Cái gì?
Giết rồi?
Nghe đến lời này, Dịch Dữ Chi triệt để hoảng.
Mục Vân dám giết hắn, kia là tự tìm đường chết, chẳng lẽ gia hỏa này điên cuồng đến tình trạng không biết sống chết?
- Giết đi, không tốt lắm, dù sao cũng là đệ tử Tam Cực Thiên Minh, thế nhưng không giết cũng không tốt lắm.
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Gia hỏa này làm cho người ta khó xử.
Mục Vân khẽ mỉm cười, nhưng ý cười kia nhìn qua thực sự khiếp người.
- Bất quá, bây giờ ta tiêu hao quá lớn, cần Thiên Dương Đan khôi phục... Nếu như Dịch huynh có thể cho, có lẽ việc này thì thôi.
- Ta cho ngươi!
Dịch Dữ Chi cắn răng, lấy ra một ngàn khỏa Thiên Dương Đan.
- Bao nhiêu đây, đã đủ chưa?
Dịch Dữ Chi quát.
Trong mắt hắn, Mục Vân và Nhậm Cương Cương chỉ là quan môn đệ tử đến từ Thiên Kiếm lâu, Thiên Dương Đan, chỉ sợ bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy.
Hai đồ nhà quê, căn bản không có kiến thức.
- Muốn chết đúng không?
Nhìn thấy Dịch Dữ Chi, Nhậm Cương Cương quát.
- Ai... Đừng đừng đừng!
Mục Vân giờ phút này lại mở lời:
- Một ngàn khỏa, không ít nha...
Nghe đến lời này, Dịch Dữ Chi càng âm thầm khinh bỉ.
Quả nhiên là đồ nhà quê, nhìn thấy chút Thiên Dương Đan đã đi không được đường.
- Thu một ngàn khỏa Thiên Dương Đan, lại giết cũng không muộn.
Mục Vân nói xong nửa câu sau dể Dịch Dữ Chi há hốc mồm.
- Tốt!
Nhậm Cương Cương mới bất chấp tất cả, muốn động thủ.
- Chậm đã!
Dịch Dữ Chi lần nữa gầm thét lên:
- Dừng tay, ta còn có, còn có...
- Như thế mới đúng chứ! Một lần lấy ra tốt bao nhiêu, tránh khỏi phiền phức.
Giọng Mục Vân vang lên, Dịch Dữ Chi hiện tại đã biết, Mục Vân mới là tâm ngoan thủ lạt nhất.
- Còn có bốn ngàn khỏa.
Bàn tay Dịch Dữ Chi vung lên, nhịn không được quát.
- Dịch Dữ Chi, ta đã cho ngươi cơ hội.
Mục Vân lần nữa quát:
- Năm ngàn khỏa Thiên Dương Đan, ngươi đùa ta à? Chi là Tần Dương, trên người đều có mấy trăm khỏa Thiên Dương Đan, trên người ngươi chỉ có mấy ngàn khỏa?
- Bản thân đường đường là đệ tử trước mười ngoại minh Tam Cực Thiên Minh, năm ngàn khỏa Thiên Dương Đan, ngươi xác định không phải nói đùa?
- Tất cả đều cho ngươi.
Dịch Dữ Chi quát:
- Hai vạn khỏa Thiên Dương Đan, ta cũng chỉ có nhiều như vậy.
- Lần này đến đây mạo hiểm, ta tự nhiên không có khả năng mang theo toàn bộ Thiên Dương Đan ở trên người.
- Hai vạn khỏa, cái này còn tạm được.
Mục Vân nhìn Dịch Dữ Chi, cười nói:
- Ngươi bớt ở chỗ này giả bộ hồ đồ, hai vạn khỏa Thiên Dương Đan, đối với ngươi mà nói, tổn thất cũng không phải rất lớn, ngươi ta đều hiểu, hiện tại, cút nhanh lên.
Nhìn Dịch Dữ Chi, vẻ lạnh lùng trong mắt Mục Vân càng sâu.
Ỷ thế hiếp người, đáng chết.
Nhìn thấy lạnh lùng trong mắt Mục Vân, sắc mặt Dịch Dữ tái nhợt.
Đó cũng không phải bị đánh tái nhợt, mà bị Mục Vân làm nhục mà tái nhợt.
Hắn không có khả năng nuốt được cơn tức này.
- Đi!
Dịch Dữ Chi nhìn Mục Vân, cúi đầu quát một tiếng, mang theo đám người Dịch Tiểu Vũ, Vương Nghiên rời đi.
Lần này, mặt mũi của hắn đã mất hết trước mặt đông đảo đệ tử Tam Cực Thiên Minh.
Thực sự mất mặt xấu hổ.
- Cứ để hắn đi?
Nhậm Cương Cương nhìn Dịch Dữ Chi mang theo hơn mười người rời đi, dò hỏi.
- Tóm lại là đệ tử ngoại minh Tam Cực Thiên Minh trọng điểm bồi dưỡng, nếu bị chúng ta giết, cũng không tiện...
Mục Vân cười nói:
- Bất quá, ngoài sáng là không thể giết, trong tối thì không sao, gia hỏa này bởi vì có ngươi ở đây, cho nên nhẫn nại, ta khẳng định hắn sẽ tìm cơ hội giết ta.
- Vậy ngươi còn cười?
- Vì cái gì không cười?
Mục Vân nhẹ nhàng nói:
- Nếu hắn không tìm ta còn tốt, nếu như tìm tới ta, chỉ sợ... Ai sống ai chết, còn chưa nhất định đâu! Tự nhiên, kia là lần sau gặp mặt...
Nhìn thấy Mục Vân vẫn rất tự tin, khóe miệng Nhậm Cương Cương mang theo vẻ tươi cười.
Gia hỏa này cho tới nay đều như thế.
Thần sắc tự tin để người khó mà sinh ra cảm xúc chán ghét.
Mọi chuyện, tựa hồ chỉ cần có Mục Vân tồn tại, tuyệt đối không có vấn đề.
Mà cùng lúc đó, giao chiến trên bầu trời càng ngày càng nghiêm trọng.
- Cương ca, ngươi đi giúp Giang Diễm và Diệp Vô Tình đi.
Mục Vân mở lời.
Ngược lại cũng không phải hắn xem thường Giang Diễm cùng và Vô Tình, mà hai gia hỏa này lúc trước đã tiêu hao rất lớn, hiện tại lại đối đầu với Trần Dư và Lư Tuấn Vĩ có xếp hạng bản thân phía trước bọn hắn, khó mà chiếm được chỗ tốt.
- Thế nhưng ngươi...
- Yên tâm đi, bọn gia hỏa này, muốn làm tổn thương ta... Còn chưa đủ, mà ngươi vừa rồi đã xuất thủ, bọn hắn muốn ra tay, cũng phải nhìn mình có tư cách đủ hay không.
- Ừm!
Nhậm Cương Cương lao lên trên.
Không bao lâu, Mục Vân nghe được giữa không trung vang lên từng tiếng mắng chửi.
Trong lúc tiếng mắng vang lên, giao chiến trên bầu trời trở nên càng thêm cường thịnh.
Cuối cùng, nương theo một tiếng mắng ác độc, một thân ảnh, chật vật rời đi.
Không bao lâu, một thân ảnh khác cũng khỏi rời nơi đây.
Thấy cảnh này, Mục Vân biết, có Nhậm Cương Cương gia nhập, tình cảnh đã được khống chế.
Trần Dư dù sao cũng là tam phẩm Thiên Tiên, cho dù thực lực hơn Diệp Vô Tình, Giang Diễm một bậc, cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Có Nhậm Cương Cương hỗ trợ, hai gia hỏa này sẽ không phải là đối thủ.
Quả nhiên, nương theo Trần Dư và Lư Tuấn Vĩ bị buộc đi, ba thân ảnh rơi xuống.
Nhậm Cương Cương, Diệp Vô Tình cùng Giang Diễm ba người.
Nhưng trên bờ vai Diệp Vô Tình mang theo vết thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.
Mà Giang Diễm thì sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
Nhưng khi ánh mắt hai người nhìn về phía Mục Vân, hơi hơi cười một tiếng.
- Không có sao chứ?
Nhìn thấy bộ dáng hai người, Mục Vân ân cần hỏi thăm.
Mặc dù nói hai người và hắn có hiệp nghị, nhưng hai người hoàn toàn có thể đơn phương rời đi, không để ý điểm này.
Có thể làm đến bước này, quả thực làm người khác khâm phục.
- Nói lời giữ lời mà thôi, dù sao, Diệp Vô Tình ta nhìn Mục Vân ngươi cũng thuận mắt, xem như giúp ngươi, không có lý do.
Diệp Vô Tình cười ha ha một tiếng, cũng không để ý.
- Bất quá huynh đệ của ngươi quả thật rất lợi hại.
Diệp Vô Tình nhìn Nhậm Cương Cương, tán thưởng nói:
- Cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên, cơ duyên truyền thừa, quả nhiên để người ta ao ước.
- Quá khen.
Nhậm Cương Cương chắp tay, nhìn bốn phía nói:
- Xem ra mấy con hổ đã đi, nhưng đám tôm tép còn chưa từ bỏ ý định?
Nhậm Cương Cương cũng không có tận lực giấu diếm, mở miệng lớn tiếng nói, mọi người nhất thời tản ra hết.
Hiện tại bọn hắn nào còn có cơ hội tranh đoạt những thứ này.
Nhìn thấy xung quanh rốt cục thanh tịnh, mấy người ngồi xuống, đông đảo đệ tử Tam Cực Thiên Minh đi theo phía sau hai người bắt đầu tản ra cảnh giới.
Trong tay Mục Vân hiện tại xuất hiện một lệnh bài.
Chính là Kim Tiên Lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận