Vô Thượng Thần Đế

Chương 1087: Đoạt đầu người?

- Phong Chi Ai Thương!
Quát khẽ một tiếng, thân ảnh Phong Động Thiên biến mất tại chỗ, từng đạo tàn ảnh tản ra bốn phía, căn bản không phân rõ hư thực.
Thế nhưng vào thời khắc này, Phong Linh Đỉnh thế mà lựa chọn một thân ảnh, thẳng tắp xông ra, căn bản không để ý tới hư ảnh khác.
- Đáng chết!
Phong Động Thiên mắng to:
- Ngươi làm sao có thể phát hiện được ta.
- Như thế nào phát hiện không được?
Bóng dáng Mục Vân đi ra từ bên trong sương khói, sắc mặt mang theo chút tái nhợt, miệng phun máu tươi lại bị hắn cứng rắn nuốt xuống.
Một kích cuối cùng nhất định chết kia của Bạo Thiên Minh quả thực vô cùng bá đạo.
Hắn cũng không phải bị một kích cuối cùng kia làm bị thương, mà bị Lạc Hồn Đao kia.
Giờ phút này, Lạc Hồn Đao đang nằm trong tay hắn.
Chỉ là lúc này Lạc Hồn Đao đã biến mất linh tính, như thi thể mất hồn phách, lẳng lặng bất động.
- Không có khả năng!
Phong Động Thiên không tin.
Hắn chính là võ giả Phong Hành tiểu thế giới, Phong Hành tiểu thế giới, lĩnh ngộ đối với phong áo nghĩa vô cùng thông tuận, làm sao có thể bị phát hiện.
Chỉ là hắn không biết, đối với phong, Mục Vân lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, càng dung hợp một loại Phong Nguyên, ở trước mặt Mục Vân so về phong, quả thực là múa rìu qua mắt thợ.
- Chuyện không thể nào rất nhiều, thế nhưng giết ngươi, lại không phải không có khả năng.
Mục Vân mỉm cười, Thiên Minh Kiếm xuất hiện trong tay, Phong Linh Đỉnh lại đánh tới Phong Động Thiên.
Cơ hồ trong nháy mắt, luyện Cốt Thánh thể, Bách Luyện Kim Thân, Kim Cương Thánh Thể, tam môn bí kíp đồng thời thi triển, quanh người Mục Vân, xuất hiện tam đạo phòng hộ.
Tam đạo phòng hộ, kim sắc ánh sáng, kim sắc tia sáng, thanh sắc ánh sáng, hình thành ba vòng bảo hộ, một mực bảo vệ thân thể Mục Vân.
Phong Hành tiểu thế giới, lĩnh ngộ phong lực, phong lực lượng, vô cùng mềm dẻo, thế nhưng tốc độ cực hạn liền sẽ hình thành phong nhận mang theo lực phá hoại cực kỳ cường đại.
Dưới tình huống bực này, tuyệt đối không thể khinh thường.
Lực phá hoại của pPhong nhận ở một mức độ nào đó quả thực là muốn càng bá đạo hơn so với thương kiếm bình thường.
- Đáng ghét, Bạo Thiên Minh phế vật này thế mà bị hắn giết, thực sự là phế vật.
Phong Động Thiên không gào to, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Vừa rồi, hắn vốn có thể trọng thương Ngũ Hành Thạch Thương, lại thêm nhân số Phong Hành tiểu thế giới đông đảo, chém giết Ngũ Hành Thạch Thương, cũng không phải không có khả năng.
Nhưng bây giờ, toàn bộ lộn xộn.
Ngược lại là mình bị Mục Vân đuổi theo chạy đầy đường.
Cừu hận này, trong lòng hắn đương nhiên khó mà bình phẫn.
- Nếu không phải tiểu đỉnh quái dị này, mười người như ngươi cũng không đủ ta giết!
Phong Động Thiên nhìn Mục Vân, một bên tránh né Phong Linh Đỉnh công kích, một bên giết ra từng đạo kiếm khí.
- Đáng tiếc, có cái đỉnh này tồn tại.
Trong lúc Mục Vân mỉm cười, nhấc lên Thiên Minh Kiếm, lao thẳng tới Phong Động Thiên.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Mục Vân tự mình xuất thủ, lao thẳng tới mình, khóe miệng Phong Động Thiên nhếch lên, một vòng ý cười âm trầm đột nhiên xuất hiện.
Trong lúc đó, bàn tay Phong Động Thiên vung lên, một lưới lớn tơ vàng bất ngờ xuất hiện.
Lưới lớn tơ vàng, bao phủ lại toàn bộ Phong Linh Đỉnh.
Trong một khoảnh khắc này, Phong Linh Đỉnh bị lưới lớn quấn quanh, hai bên giao triền, Phong Động Thiên giơ kiếm, lao thẳng tới Mục Vân.
- Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao?
Phong Động Thiên cười lạnh:
- Ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút, đến cùng có bao nhiêu ngốc, lao thẳng tới ta.
Phong Động Thiên nói, bước ra một bước.
Tiếng khanh khanh khanh lúc này bỗng nhiên vang lên.
- Phong Khiếu Cửu Thiên!
Trong chốc lát, nương theo Phong Động Thiên bước ra một bước, bên trong trường kiếm lao ra không phải kiếm khí, mà là phong nhận.
- Mục Vân, ta đã sớm đang chờ ngươi xuất thủ, một kích chém giết ngươi.
- Ồ? Thật sao?
Mục Vân nhìn thấy phong nhận cũng không có ngay xuất thủ, ngược lại động thân đi tới phía trước, không quan tâm.
Cái gì?
Nhìn thấy Mục Vân ỷ vào ba lồng ánh sáng hộ thân xung quanh thân thể của mình, thế mà không quan tâm công kích của mình, Phong Động Thiên giận.
Mục Vân đã tự tin, hắn chuẩn bị nhận lấy cái chết thôi.
Chín đạo phong nhận, phong trì như tia chớp chém tới Mục Vân.
Tiếng bang bang liên tục vang lên, chín đạo phong nhận đảo qua thân thể Mục Vân.
Ánh sáng hộ thể thứ nhất dần dần chống đỡ không nổi, răng rắc một tiếng, vỡ vụn ra.
Ngay sau đó, đạo thứ hai.
Thế nhưng, khi đạo hộ thể lồng ánh sáng thứ hai phá vỡ, lồng ánh sáng hộ thể thứ ba bên ngoài thân thể Mục Vân lúc này một mực bảo vệ, mặt ngoài chỉ lưu lại từng đạo bạch ấn, thế nhưng cuối cùng, vẫn một mực cố định.
- Không có khả năng!
Thấy cảnh này, Phong Động Thiên triệt để trợn tròn mắt.
Thế mà không có phá?
Đây là chuyện không thể nào.
Phong Khiếu Cửu Thiên, có thể nói là chí bảo áp đáy hòm của hắn, giờ phút này không có phá phòng ngự của Mục Vân, hắn căn bản không có cách phá vỡ phòng ngự của Mục Vân.
Ngay cả phòng ngự của Mục Vân đều không phá nổi, lại càng không cần phải nói chém giết Mục Vân.
Chạy!
Cơ hồ nháy mắt, bên trong não hải Phong Động Thiên lướt qua một cái ý nghĩ tới.
Bạo Thiên Minh đều chết trong tay Mục Vân, lật thuyền trong mương, Phong Động Thiên hắn không thể chết tại nơi này.
Cuộc chiến trong tứ nguyên phong địa còn có một đoạn thời gian, hắn chết ở chỗ này, liền cái gì cũng không có.
- Chạy? Chạy trốn được sao?
Mục Vân sâm nhiên cười một tiếng, Lạc Tuyết Thần Châm giết ra.
Lạc Tuyết Thần Châm, chính là Bán Tiên khí, bên trong tiểu thế giới, có thể nói là tồn tại tuyệt đối đỉnh tiêm.
Khoảng thời gian này dung hợp cùng Lạc Tuyết Thần Châm, Mục Vân thao túng càng thuận buồm xuôi gió.
Trong chốc lát, Lạc Tuyết Thần Châm lao thẳng tới trước đầu Phong Động Thiên.
Chỉ là trong chớp nhoáng, kinh nghiệm sinh tử nhiều năm qua của Phong Động Thiên nói cho hắn biết, giờ khắc này, không tránh liền sẽ chết.
Cơ hồ vô ý thức, Phong Động Thiên bước ra một bước, đầu lệch qua.
Mặc dù chỉ có khoảng cách một tơ một hào, thế nhưng Lạc Tuyết Thần Châm lại bay qua đầu của hắn, cũng không có đâm trúng chân hồn của hắn.
Rít lên một tiếng, Phong Động Thiên chỉ cảm thấy đầu lúc này muốn nổ tung.
Phù một tiếng đột nhiên vang lên.
Không hề có điềm báo trước, một đạo chưởng ấn đập vào trên đầu Phong Động Thiên.
Phịch một tiếng nổ vang, đầu Phong Động Thiên trong nháy mắt này nổ tung, chân hồn, càng bị xoắn nát.
Chỉ là người xuất thủ cũng không phải là Mục Vân, mà là Ngũ Hành Thạch Thương.
Nhìn thấy Ngũ Hành Thạch Thương xuất thủ, Mục Vân khẽ nhíu mày.
- Mục sư đệ!
Ngũ Hành Thạch Thương chắp tay nói:
- Ta lo lắng kẻ này chạy trốn, không phải cố ý chiếm điểm tích lũy của ngươi.
- Không sao, chúng ta đều đến từ Ngũ Hành tiểu thế giới, đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau!
- Mục sư đệ nói đúng.
Ngũ Hành Thạch Thương ha ha cười nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Ngũ Hành tiểu thế giới chúng ta sẽ dùng Mục sư đệ cầm đầu, tin tưởng lần này, chúng ta tất nhiên cũng có thể xếp vào trước mười.
Nghe đến lời này, Mục Vân âm thầm cười lạnh.
Bên trong đầu cua Phong Động Thiên có thần châm của hắn, cho dù không có bỏ mình, cũng tuyệt đối sẽ không chịu nổi, căn bản không cần Thạch Thương xuất thủ, hắn căn bản chạy không thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận