Vô Thượng Thần Đế

Chương 2601: Hiểu rõ mọi chuyện

- Khụ khụ...
Cả người Linh Nguyệt Huyền hiện tại cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
- Sư tôn.
- Vân đệ.
Diệp Thu và Diệp Tuyết Kỳ đều ngẩn ra.
- Sư tôn... -
Diệp Thu hiện tại khẩn trương đứng dậy.
Mục Vân lại không để ý tới, gắt gao nắm lấy cổ Linh Nguyệt Huyền, chậm rãi nói:
- Ta hỏi ngươi, chuyện trong lúc này, Linh Nguyệt Huyền ngươi có tham gia hay không?
- Ta... Ta không có.
Linh Nguyệt Huyền gian nan nói.
- Ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói, bắt đầu từ hôm nay, nếu đồ nhi ta gặp phải nửa phần nguy hiểm, cho dù thiếu một chút lông tơ, Linh Nguyệt Huyền ngươi chuẩn bị chôn cùng, hơn nữa, nếu bị ta biết, đây là một cục diện lớn hơn do Linh vực các ngươi thiết kế, nếu ngươi lừa gạt tình cảm của đồ nhi ta, ta sẽ để cho ngươi, cho toàn bộ Linh gia Linh vực, toàn bộ sống không bằng chết.
Dứt lời, Mục Vân buông tay ra.
Linh Nguyệt Huyền hiện tại sắc mặt đỏ lên, không ngừng ho khan, nhìn Mục Vân, trong mắt nhất thời xuất hiện một tia kiêng kỵ thật sâu.
Nàng chỉ cảm giác Mục Vân giờ này, quả thực đáng sợ.
- Sư tôn, Nguyệt nhi đối đãi với ta cực tốt, vẫn chiếu cố ta, thậm chí rời xa gia tộc, nàng sẽ không hại ta!
Diệp Thu vội vàng giải thích.
- Tốt nhất là như thế.
Trong mắt Mục Vân, một tia ánh sáng hiện lên.
Diệp Thu đã trải qua tra tấn về thể xác. Nếu Linh Nguyệt Huyền làm bạn với hắn, có dụng tâm khác, đó chính là thương tổn tinh thần, đả kích kép, có trời mới biết đồ nhi như hắn sẽ làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Hắn vẫn luôn tò mò, nếu Diệp Thu đã ở tiên giới, vì sao mấy năm nay đều không tới tìm hắn.
Hiện tại hiểu được, hắn mới biết được, đồ nhi bảo bối của mình đã trải qua ủy khuất bận này.
- Thu nhi, ngồi xuống.
Mục Vân chậm rãi nói.
- Ừm.
Diệp Thu gắt gao nắm lấy bàn tay Linh Nguyệt Huyền, sợ Mục Vân đột nhiên gây bất lợi cho nàng.
Ở thời khắc gian nan nhất của hắn, Linh Nguyệt Huyền làm bạn với hắn, mà sư tôn Mục Vân của hắn, là người yêu thương hắn nhất, một là chân ái, một là chí ái.
Mục Vân ngồi xuống, bàn tay đặt lên cánh tay Diệp Thu.
Từng tia tiên khí tiến vào trong thân thể Diệp Thu, thêm một chút hồn lực, điều tra vết thương trong cơ thể Diệp Thu.
Dần dần, Mục Vân nhíu mày.
- Đồ nhi bảo bối này của ngươi, thân thể tổn thương không nhỏ...
Quy Nhất hiện tại mở lời.
- Ngươi nỡ ra ngoài?
Mục Vân tức giận nói.
- Cái gì bảo ta nỡ ra ngoài? ngươi nhàn rỗi không sao đâu liền thân thiết cùng nữ nhân của ngươi, đem ta bỏ qua, lại không có chuyện gì của ta.
Quy Nhất bĩu môi, rất có bộ dáng của oán phụ.
- Đừng nói nhảm.
- Được rồi được rồi.
Quy Nhất lại nói:
- Tình huống này của đồ nhi ngươi ngược lại có thể giải quyết, bất quá, một hai lần khẳng định không được, là cần thời gian, ngươi có thể hỏi lão tổ tông của ngươi.
- Gia gia ta?
- Đúng vậy, gia gia ngươi cũng là cự đầu danh chấn một phương thần giới, kiếm khách siêu cường, hỏi hắn một chút, hắn biết hẳn là nhiều hơn ta.
- Hiếm khi thấy ngươi nhận thua.
- Cái này không gọi là nhận thua? Ta đây là...
Mục Vân hiện tại lại không để ý tới Quy Nhất, câu thông thánh bia, triệu hoán gia gia Mục Phong Trần.
- Phải không? Thật kỳ lạ.
Mục Phong Trần nhất thời mở lời:
- Đồ nhi bảo bối này của ngươi, thật ra cũng không phải chịu chuyện gì bị tội, bất quá hồn thức bị người khóa lại, hai mắt cùng hai tai có vấn đề, ngược lại không khó giải quyết, khó chính là hồn thức của hắn.
- Gia gia, ngài thì đừng thừa nước đục thả câu...
- Được rồi, tiểu gia hỏa này, huyết mạch trong cơ thể bị người phong ấn, ta không nhìn lầm, là huyết mạch lực của Huyết tộc.
- Quả nhiên.
Giữa hai hàng lông mày Mục Vân hiện ra một chút tức giận.
- Bất quá không gấp gáp, cũng có thể chữa khỏi, cần thời gian.
Mục Phong Trần mở lời:
- Huyết mạch lực của ngươi, đạt tới cấp độ huyết mạch cơ bản nhất, lấy huyết mạch lực của ngươi có thể chữa trị, kỳ quái, người này làm sao biết được bất diệt huyết điển của Mục tộc chúng ta.
Mục Vân xấu hổ ho khụ, nói ra tiền căn hậu quả.
- Thì ra là như thế, xem ra, người của Huyết tộc đang ở Tiên giới!
Mục Phong Trần nghiêm túc nói.
- Như vậy, ngươi làm theo lời ta nói.
Mục Phong Trần bắt đầu kể lại...
Ước chừng qua một canh giờ, sắc mặt Mục Vân trắng bệch, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thu hiện tại vội vàng đứng dậy.
- Khá hơn chưa?
Mục Vân mở lời.
- Tốt hơn nhiều, sư tôn, ta có thể nhìn thấy tình hình quanh người một thước!
Diệp Thu đột nhiên kích động nói.
Tuy rằng mắt hắn không thể nhìn, nhưng hồn thức lại có thể dò xét, lúc trước hồn thức bị khóa, trong đầu chỉ là một mảnh u ám, hiện tại lại có thể dựa vào hồn thức nhìn thấy cảnh trí trong vòng một thước bên người.
Bóng dáng Mục Vân, phản ánh trong đầu hắn.
- Sư tôn, ánh mắt ngươi... Sao lại đeo mặt nạ mắt?
- Ta đây là chuyện tốt, cũng không giống ngươi.
Mục Vân cười mắng.
- Sư tôn, ngài vất vả rồi.
Nhìn thấy Mục Vân tựa hồ không thoải mái lắm, Diệp Thu xấu hổ nói.
- Được rồi, đừng nói những lời này nữa.
Mục Vân mở lời:
- Trước mắt, trước tiên xem hồn thức trong thân thể của ngươi có còn hoàn hảo hay không.
- Ừm.
Dứt lời, Mục Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt Diệp Thu bị hồn lực đả thương, còn xen lẫn huyết mạch lực. Hiển nhiên, Linh Vực cũng không dám giết hắn, có lẽ đã cũng là vì trong lúc nguy cấp, muốn dùng Diệp Thu uy hiếp Mục Vân.
Nhưng hai mắt trị liệu như thế nào, vẫn phải nghĩ biện pháp, hắn hiện tại mặc dù có thể luyện chế tiên đan Đế cấp, nhưng đối với bản chất tiên đan Đế cấp, còn chưa rõ.
Chuyến đi này kết thúc và cần phải tìm cách kịp thời.
Ta...
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên.
- Linh tiểu thư, Mục Tiên Vương còn chưa tốt sao?
Ngoài cửa, tiếng của Triệu Nham Minh vang lên.
- Được rồi, tiến vào đi.
Mục Vân hiện tại mở lời.
Triệu Nham Minh hiện tại đẩy cửa xông vào, nhìn thấy cảnh trí trong viện, nhất thời sửng sốt.
- Mục Tiên Vương...
- Thế nào?
- Không, không có gì!
Triệu Nham Minh cười nhạt nói:
- Linh tiểu thư, lại có một nhóm người tới, ta nghĩ nhóm người này, Linh tiểu thư hẳn là nên đi ra ngoài nghênh đón một chút
- Ai?
- Phó các chủ Linh vực Linh Uyên, cùng với huynh trưởng Linh tiểu thư Linh Xương.
Nghe được lời này, Mục Vân đột nhiên nở nụ cười.
- Ồ? Có khéo vậy không?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Vừa hay, ta và Linh Vực xem như là người quen cũ, không bằng ta đi ra ngoài nghênh đón đi.
- Cái này...
- Đi thôi!
Mục Vân cười nhạt nói.
- Được.
Triệu Nham Minh đứng ở ngoài viện, chắp tay ra hiệu mời.
Mục Vân đi tới cửa viện, bàn tay đột nhiên vung lên, ba trăm huyết vệ, lúc này xuất hiện.
Ba trăm người ào ào quỳ trên mặt đất, chờ phân phó, mười gã Tiên Vương nhất lưu, không nói một lời.
- Ở chỗ này chờ, đừng để cho bất luận kẻ nào tới gần cái viện này, phàm là tới gần viện tử, giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận